Buổi học cuối cùng là sản phẩm được khám phá trong công tác môn Ngữ văn. Qua mẩu chuyện buổi học sau cuối bằng tiếng Pháp ở vùng An-dát bị quân Phổ chiếm phần đóng và hình ảnh cảm hễ của thầy Ha-men, truyện đã biểu đạt lòng yêu nước trong một biểu lộ cụ thể là tình yêu ngôn ngữ của dân tộc.

Bạn đang xem: Ngữ văn lớp 6 bài buổi học cuối cùng

Truyện Buổi học cuối cùng

Download.vn đã giới thiệu đôi điều về người sáng tác An-phông-xơ Đô-đê, ngôn từ của truyện Buổi học cuối cùng. Mời xem thêm nội dung cụ thể ngay sau đây.


Buổi học cuối cùng

Nghe đọc truyện Buổi học cuối cùng:

Buổi sáng sủa hôm ấy, đang quá trễ giờ đến lớp, tôi vô cùng sợ bị mắng mỏ mắng, càng sợ vày thầy Ha-men sẽ dặn trước rằng thầy đang hỏi bài cửa hàng chúng tôi về các phân từ cơ mà tôi chẳng thuộc đem một chữ. Tôi nháng nghĩ tốt là trốn học và rong chơi xung quanh đồng nội.


Trời sao mà ấm đến thế, vào trẻo mang lại thế!

Nghe thấy sáo hót ven rừng với trên cánh đồng Ríp-pe, sau xưởng cưa, bộ đội Phổ vẫn tập. Toàn bộ những loại đó cám dỗ tôi hơn là luật lệ về phân từ; dẫu vậy tôi chống lại được, và bố chân bốn cẳng chạy cho trường.

Khi qua trước trụ sở xã, tôi thấy có rất nhiều người đứng trước bảng dán cáo thị gồm lưới che. Từ 2 năm nay, bao gồm từ nơi ấy, lan đến chúng tôi mọi tin chẳng lành, đầy đủ cuộc thất trận, đa số vụ trưng thu, những trách nhiệm của ban chỉ huy Đức; và tôi nghĩ nhưng mà không dừng chân: “Lại tất cả chuyện gì nữa đây?”.

Bác phó rèn Oát-stơ vẫn đọc cáo thị cùng cậu học câu hỏi thấy tôi chạy qua liền phệ tiếng bảo:

- Đừng vội vã núm cháu ơi, cho trường lúc nào thì cũng vẫn còn là sớm!

Tôi tưởng chưng chế nhạo tôi với tôi hổn hển thở dốc, bước vào khoảng sân nhỏ tuổi nhà thầy Ha-men.

Thông thường, ban đầu buổi học, tiếng rầm rĩ như đổ vỡ chợ vang ra tận quanh đó phố, như thế nào tiếng ngăn bàn đóng mở, giờ mọi người vừa đồng thanh nhắc lại khôn xiết to các bài học, vừa bịt tai lại đến dễ thuộc cùng tiếng dòng thước kẻ lớn lao của thầy gõ xuống bàn:

- Yên một ít nào!

Tôi định nhân cơ hội ồn ào, láo độn ấy lẻn vào số ghế để không ai trông thấy; tuy thế đúng ngày hôm đó, những sự đều bằng lặng y như 1 trong các buổi sáng nhà nhật. Qua hành lang cửa số mở, tôi thấy các bạn đã ngồi vào trong chỗ, với thầy Ha-men đi vận tải lại cùng với cây thước sắt kinh khủng kẹp dưới nách. Phải mở cửa đi vào thân sự lặng ngắt đó, chúng ta tưởng tượng coi tôi đỏ phương diện tía tai và sợ cho chừng nào!

Thế mà không. Thầy Ha-men nhìn tôi chẳng khó tính và bảo tôi thật dịu dàng:

- Phrăng, vào chỗ cấp tốc lên con; lớp sắp bước đầu học mà lại vắng khía cạnh con.

Tôi cách qua ghế dài và ngồi tức thì xuống trước bàn mình. Chỉ đến lúc ấy, đã hơi hoàn hồn, tôi mới nhận thấy thầy giáo chúng tôi mặc cái áo rơ-đanh-gốt greed color lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội mẫu mũ tròn bằng lụa black thêu nhưng thầy chỉ sử dụng vào mọi hôm bao gồm thanh tra hoặc phân phát phần thưởng. Bên cạnh ra, lớp học có cái gì đó kì cục và trang trọng. Tuy thế điều có tác dụng tôi quá bất ngờ hơn cả, là trông thấy sinh hoạt phía cuối lớp, trên phần nhiều hàng ghế thường bỏ trống, dân làng ngồi im lẽ giống hệt như chúng tôi, cụ công cụ bà Hô-de, trước đây là xã trưởng với chiếc mũ bố sừng, bác bỏ phát thư trước đây, và nhiều người khác nữa.


Ai nấy đều có vẻ bi ai rầu; và cụ Hô-de với theo quyển tập tấn công vần cũ đang sờn mép để mở rộng trên lòng, cặp kính to đặt ngang trang sách.

Tôi còn đang kinh ngạc về toàn bộ những điều đó thì thầy Ha-men đã bước lên bục, rồi vẫn cùng với giọng êm ả dịu dàng và long trọng như thời gian tôi bắt đầu vào, thầy nói với chúng tôi:

- các con ơi, đây là lần cuối cùng thầy dạy các con. Lệnh từ Béc-lin là từ nay chỉ dạy dỗ tiếng Đức ở các trường vùng An-dát và Lo-ren… Thầy giáo new ngày mai sẽ đến. Từ bây giờ là bài học Pháp văn cuối cùng của các con. Thầy mong những con hết sức chú ý.

Mấy lời đó làm cho tôi choáng váng. A! Quân khốn nạn, thế ra đó là vấn đề chúng vừa niêm yết nghỉ ngơi trụ sở xã.

Bài học tập Pháp văn cuối cùng của tôi!...

Mà tôi thì mới có thể biết viết tập toạng! Vậy là đang chẳng khi nào được học tập nữa ư, phải dựng chân lại tại đó ư!... Lúc này tôi từ bỏ giận mình biết mấy về thời hạn bỏ phí, về đông đảo buổi trốn học tập đi bắt tổ chim hoặc trượt trên hồ. Hầu hết cuốn sách vừa nãy tôi còn thấy chán chường đến thế, có nặng mang lại thế, quyển ngữ pháp, quyển thánh sử của tôi lúc này dường như các người chúng ta cố tri cơ mà tôi sẽ rất đau lòng buộc phải giã từ. Cũng tương tự thầy Ha-men. Cứ nghĩ thầy sắp tới ra đi và tôi không còn được gặp mặt thầy nữa, là tôi quên cả phần đông lúc thầy phạt, thầy vụt thước kẻ.

Tội nghiệp thầy!

Chính để vinh danh buổi học ở đầu cuối này mà thầy vẫn vận y phục rất đẹp ngày chủ nhật và bây chừ tôi hiểu vày sao cụ già già trong làng lại cho ngồi sống cuối lớp học. Điều kia như nói rằng người lớn tuổi tiếc đã không lui tới ngôi trường này tiếp tục hơn. Ngoài ra đó cũng là một cách để tạ ơn thầy giáo shop chúng tôi về tư mươi năm phụng sự hết lòng, với để trọn đạo cùng với Tổ quốc đang ra đi…

Tôi đang xem xét mung lung thì đột nghe gọi tên mình. Đến lượt tôi hiểu bài. Giá nhưng mà tôi đọc được trót lọt dòng quy tắc về phân từ giỏi ho ấy, đọc thật to, thật dõng dạc, ko phạm một lỗi nào thì dù là phải tiến công đổi gì cũng cam; mà lại tôi lo lắng ngay từ đầu và tôi cứ đứng đung đưa fan trước dòng ghế dài, lòng rầu rĩ, không dám ngẩng đầu lên. Tôi nghe thấy thầy Ha-men bảo tôi:

- Phrăng ạ, thầy sẽ không mắng nhỏ đâu, nhỏ bị trừng phạt nạm là đầy đủ rồi… nhỏ thấy đó. Ngày nào bạn ta cũng trường đoản cú nhủ: “Chà! Còn khối thì giờ. Tương lai ta đã học”. Và rồi bé thấy điều gì xảy đến… Ôi! Tai hoạ phệ của xứ An-dát họ là khi nào cũng hoãn việc học cho ngày mai. Bây giờ những kẻ kia có quyền bảo họ rằng: “Thế nào! những người tự dìm là dân Pháp, vậy mà các người chưa biết đọc, biết viết tiếng của các người!...” Dù cụ nào, thì Phrăng tội nghiệp của thầy ạ, con vẫn không hẳn là tín đồ đáng tội nhất! Mà tất cả chúng ta người nào cũng có phần xứng đáng tự chê trách.


Cha mẹ những con ko thiết tha lắm với việc thấy các con gồm học thức. Cha mẹ thích cho những con làm việc đồng áng hoặc vào làm xí nghiệp sợi nhằm kiếm thêm dăm xu. Cả thầy cũng không có gì để trách bản thân ư? Thầy sẽ chẳng sai các con tưới vườn nỗ lực vì học hành đó sao? với khi thầy ao ước đi câu cá hương, thầy có ngại ngùng cho những con nghỉ học tập đâu?...

Thế rồi, từ điều này sang điều khác, thầy Ha-men nói với cửa hàng chúng tôi về giờ Pháp, bảo rằng đó là ngữ điệu hay nhất nắm giới, trong trắng nhất, vững rubi nhất: buộc phải giữ đem nó trong họ và đừng khi nào quên lãng nó, bởi vì khi một dân tộc lâm vào cảnh vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn kéo dài tiếng nói của bản thân thì chẳng không giống gì thế được chìa khoá vùng lao tù…

Rồi thầy rứa một quyển ngữ pháp với đọc bài học kinh nghiệm cho bọn chúng tôi. Tôi bỡ ngỡ thấy sao mình hiểu đến thế. Toàn bộ những điều thầy nói, tôi thấy thật dễ dàng, dễ dàng dàng. Tôi cũng chỉ ra rằng chưa khi nào mình chú ý nghe đến thế, với cả giáo viên nữa, chưa bao giờ thầy kiên trì giảng giải mang đến thế. Cứ như thể trước lúc ra đi, con tín đồ tội nghiệp ý muốn truyền thụ toàn cục tri thức của mình, ước ao đưa ngay một lúc tri thức ấy vào đầu óc chúng tôi.

Xong bài giảng, đưa sang viết tập. Thầy Ha-men đã sẵn sàng cho ngày hôm đó hầu như tờ mẫu bắt đầu tinh, trên bao gồm viết bằng “chữ rông” thật đẹp: Pháp, An-dát, Pháp, An-dát. Phần nhiều tờ mẫu treo trước bàn học trông giống như những lá cờ nhỏ bay phấp tếch khắp xung quanh lớp. Ai nấy đều để ý hết sức và cứ yên ổn phăng phắc! Chỉ nghe thấy tiếng ngòi cây viết sột soạt bên trên giấy. Có những lúc những nhỏ bọ dừa bay vào dẫu vậy chẳng ai nhằm ý, ngay cả những trò nhỏ tuổi nhất cũng vậy, bọn chúng đang hặm hụi vạch hồ hết nét sổ với một lớp lòng, một ý thức, như thể cái đó cũng là giờ đồng hồ Pháp… Trên căn nhà trường, chim tình nhân câu gù thật khẽ, cùng tôi vừa nghe vừa tự nhủ:

- Liệu bạn ta tất cả bắt cả bọn chúng nó cũng nên hót bởi tiếng Đức không nhỉ?

Chốc chốc, ngước mắt ngoài trang giấy, tôi thấy thầy Ha-men đứng lặng yên trên bục với đăm đăm nhìn những dụng cụ quanh bản thân như ước ao mang theo trong góc nhìn toàn cỗ ngôi trường nhỏ dại bé của thầy… bạn nghĩ mà lại xem! Từ bốn mươi năm nay, thầy vẫn ngồi ở phần ấy, với tầm sân trước mặt và lớp học tập y nguyên không chũm đổi. Có chăng các cái ghế dài, những bàn học tập dùng nhiều đã nhẵn bóng, phần nhiều cây hồ nước đào xung quanh sân đang lớn, và cây hu-blông từ bỏ tay thầy trồng giờ đây quấn quýt quanh các khung hành lang cửa số lên tận mái nhà. Con fan tội nghiệp hẳn nên nát lòng biết mấy lúc giã từ tất cả những thứ ấy, khi nghe đến thấy tiếng bạn em gái đi tải lại, đóng thùng xiểng, nghỉ ngơi gian phòng mặt trên, vì chưng ngày mai họ đề nghị ra đi, rời khỏi xứ sở này mãi mãi.

Tuy nhiên, thầy vẫn đủ kiêu dũng dạy chúng tôi cho tới hết buổi. Sau máu viết tập đến bài bác Lịch sử, rồi phần đa trò nhỏ tuổi cất tiếng phát âm đồng thanh như hát cha Be Bi Bo Bu. Đằng kia, cuối chống học, cố Hô-de đã đeo kính lên, cùng nâng cuốn sách vỡ lẽ lòng bằng hai tay, nạm đánh vần từng chữ theo lũ trẻ. Cả nắm cũng chăm chú, giọng cố run run bởi vì xúc động; nghe cầm đọc thật kỳ cục, mang đến nỗi vớ cả shop chúng tôi muốn cười cợt và vẫn muốn khóc… Ôi! Tôi sẽ nhớ mãi buổi học ở đầu cuối này!

Bỗng đồng hồ thời trang nhà cúng điểm mười hai giờ, rồi đến chuông nguyện cầu buổi trưa. đồng thời đó, giờ kèn của lũ lính Phổ đi tập về vang lên ko kể cửa sổ… Thầy Ha-men đứng dậy trên bục, tín đồ tái nhợt. Chưa lúc nào tôi cảm thấy thầy vĩ đại đến thế.

- những bạn, thầy nói, hỡi những bạn, tôi… tôi…


Nhưng cái gì đó khiến thầy nghẹn ngào, không nói được hết câu.

Thầy bèn trở lại phía bảng, thế một hòn phấn và dằn khỏe mạnh hết sức, thầy cố gắng viết thật to:

“NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!”.

Rồi thầy đứng đó, đầu phụ thuộc tường, và chẳng nói, giơ tay ra hiệu cho cái đó tôi:

“Kết thúc rồi… đi đi thôi!”.

I. Đôi đường nét về An-phông-xơ Đô-đê

- An-phông-xơ Đô-đê sinh năm 1840, mất năm 1897.

- Ông là 1 trong nhà văn tín đồ Pháp với khá nhiều tác phẩm nổi tiếng.

- văn vẻ của ông vơi nhàng, trong sáng, diễn tả những nỗi nhức hay tình thương thương quê hương đất nước.

- một trong những tác phẩm: 1 thời niên thiếu, Buổi học tập cuối cùng….

II. Giới thiệu về Buổi học tập cuối cùng

1. Xuất xứ

Truyện “Buổi học cuối cùng” rước bối cảnh xuất phát điểm từ một biến nắm lịch sử: Sau trận chiến tranh Pháp - Phổ năm 1870 - 1871, nước Pháp chiến bại trận, hai vùng An-dát cùng Lo-ren giáp biên thuỳ và Phổ bị nhập vào nước Phổ. Cho nên các trường học tập ở hai vùng này bị buộc học bằng tiếng Đức.

- Truyện viết về buổi học sau cuối bằng giờ đồng hồ Pháp tại một trường làng mạc thuộc vùng An-dát.

2. Ba cục

Gồm 3 phần:

Phần 1. Từ trên đầu đến “mà vắng phương diện con”: quang quẻ cảnh trên phố và cảnh trường.Phần 2. Tiếp theo đến “Tôi đang nhớ mãi buổi học sau cùng này!”: tình tiết của buổi học tập cuối cùng.Phần 3. Còn lại. Dứt của buổi học cuối cùng.

3. Nắm tắt

Sáng hôm ấy, cậu nhỏ xíu Phrăng đến lớp muộn, kinh ngạc khi lớp học trở cần yên ắng không giống thường. Thầy Ha-men nói đối với tất cả lớp đấy là buổi học tập tiếng Pháp cuối cùng. Cậu thấy nhớ tiếc nuối và hối hận vì bấy lâu nay đã bỏ mất thời gian, đang trốn học đi chơi và ngay sáng nay cậu cũng đề xuất đấu tranh mãi mới đưa ra quyết định đến trường. Buổi học ra mắt thật nghiêm túc từ máu tập đọc, tập viết rồi tiết định kỳ sử. Thầy Ha-men đã nói hầu như điều sâu sắc về tiếng Pháp. Khi đồng hồ đeo tay điểm mười hai giờ cũng là lúc buổi học kết thúc. Thầy Ha-men xúc hễ không nói cần lời. Cuối cùng, thầy cố kỉnh viết thật lớn lên bảng: “NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”.

4. Nội dung

Văn bạn dạng Buổi học cuối cùng đã biểu lộ tình yêu nước, cũng giống như ý thức trách nhiệm đảm bảo an toàn ngôn ngữ của dân tộc.

5. Nghệ thuật

Ngôi kể thứ nhất; miêu tả nhân đồ qua hành động, cử chỉ, ngôn ngữ…

III. Dàn ý phân tích Buổi học cuối cùng

(1) Mở bài

Dẫn dắt, giới thiệu về thành phầm Buổi học cuối cùng.

(2) Thân bài

a. Chú nhỏ bé Phrăng

Vì ko thuộc bài xích nên lúc đầu Phrăng định trốn học, tiếp đến lại mang lại trường.Cậu không thể tinh được vì không khí lặng ắng dị thường của lớp học.Choáng váng mặc nghe thầy giáo tuyên bố đây là buổi học cuối cùng bằng giờ đồng hồ Pháp.Tự giận mình vì thói say mê chơi, lười học...Thấm thía lời dạy dỗ của thầy, chăm chú nghe thầy giảng bài.Cảm đụng trước hình ảnh lớn lao, cao đẹp mắt của thầy Ha-men.

b. Thầy Ha-men

Thầy trở nên êm ả khác hẳn ngày thường.Thầy lên lớp với bộ y phục đặc trưng chỉ dành cho những dịp long trọng.Thầy ca tụng tiếng Pháp và tôn vinh Tổ quốc của mình.Tâm trạng thầy hết sức xúc động: biểu hiện qua các giọng nói thiết tha, nghẹn ngào và hành động bất ngờ.

(3) Kết bài

Tóm tắt bài xích Buổi học tập cuối cùng

Với các mẫu tóm tắt bài xích Buổi học sau cùng hay, gọn ghẽ nhất để giúp học sinh cầm được ngôn từ chính của những tác phẩm qua đó thuận lợi soạn văn lớp 6 hơn.

*

A/ nội dung bài Buổi học tập cuối cùng 

“Buổi học tập cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê là phần lớn lời trọng điểm sự hồn nhiên, ngây thơ nhưng vô thuộc xúc cồn của chú nhỏ bé Phrăng về buổi học Pháp văn cuối cùng.

B/ 5 chủng loại Tóm tắt bài bác Buổi học tập cuối cùng

Tóm tắt bài xích Buổi học cuối cùng - mẫu 1

Truyện đề cập về buổi học tập tiếng Pháp cuối cùng ở vùng An-dát qua lời nhắc của cậu học trò Phrăng. Sáng sủa hôm ấy, cậu bé nhỏ Phrăng đi học hơi muộn và không thể tinh được khi thấy lớp học có vẻ khác thường. Cậu thực sự choáng váng lúc nghe thầy Ha-men nói đó là buổi học tiếng Pháp cuối cùng. Cậu thấy tiếc nuối và ăn năn vì xưa nay nay đã bỏ mất thời gian, vẫn trốn học đi dạo và ngay sáng hôm nay cậu cũng đề nghị đấu tranh mãi mới quyết định đến trường. Trong buổi học ở đầu cuối đó không khí thật trang nghiêm. Thầy Ha-men vẫn nói đầy đủ điều thâm thúy về giờ Pháp, vẫn giảng bài bác say sưa cho tới khi đồng hồ thời trang điểm 12 giờ. Xong xuôi buổi học, thầy nghẹn ngào không nói bắt buộc lời, thầy gắng viết thật to lên bảng: "NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM".

Tóm tắt bài xích Buổi học sau cuối - chủng loại 2

Buổi học tập cuối cùng kể lại câu chuyện cảm đụng về một trong những buổi học sau cùng bằng tiếng Pháp tại một trường xóm thuộc vùng An-dát qua lời kể của cậu học trò Phrăng. Trước giờ học, Phrăng định trốn học bởi muộn giờ với không nằm trong bài. Trên tuyến đường đến ngôi trường cậu thấy những điều khác lạ. Lúc đến lớp, cậu quá bất ngờ vì thầy Ha-men mang lễ phục, không nổi cáu khi cậu mang lại muộn và cuối lớp gồm cả dân xã ngồi dự. Vào buổi học, lúc nghe đến thầy Ha-men thông báo đấy là buổi học tập tiếng Pháp cuối cùng, Phrăng ân hận, xúc động, nuối tiếc. Trong buổi học kéo dãn đến 12 giờ, thầy Ha-men hiện nay lên thật to lớn lao, thầy nghẹn ngào không nói yêu cầu lời, thầy nạm viết thật to lớn lên bảng: “NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”.

Tóm tắt bài xích Buổi học sau cuối - chủng loại 3

Câu chuyện về buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp đầy xúc động giữa thầy trò và người dân ở vùng đất bị quân Phổ chiếm đóng. Theo lời kể của cậu bé Phrăng si mê chơi, không khí của buổi học hôm ấy thật khác lạ, thấm đẫm tình yêu thương tiếng nói dân tộc.

Tóm tắt bài bác Buổi học sau cùng - mẫu mã 4

Phrăng là một trong câu nhỏ nhắn ham nghịch và chưa siêng học. Một lần, trên đường tới trường quang quẻ cảnh không giống lạ đang thu hút cậu và khi tới trường thì không khí lớp học chợt trở bắt buộc bình lặng, ko ồn ào, hỗn độn như gần như khi, có cả những người dân dân làng đến tham dự, thậm chí còn thầy Ha-men không hề tức giận lúc Phrăng đi học muộn, hầu như điều này khiến cho cậu khôn xiết ngạc nhiên. Hoá ra đây là buổi học cuối cùng cậu được học tiếng Pháp và cũng là buổi ở đầu cuối thầy Ha-men dạy dỗ học mang đến lớp bởi tất cả lệnh của Béc-lin là toàn bộ các ngôi trường từ giờ trở đi chỉ được dạy tiếng Đức. Phrăng choáng váng, ăn năn vì trước đây mình đang lười học tiếng Pháp. Trong buổi học sau cuối đó, thầy Ha-men đang nói với tất cả mọi bạn trong lớp về giờ đồng hồ Pháp, khuyên nhủ mọi fan giữ lấy nó bởi vì "Một dân tộc rơi vào hoàn cảnh vòng nô lệ, chừng nào chúng ta vẫn đứng vững tiếng nói của mình thì chẳng không giống nào ráng được chìa khoá chốn lao tù". Thầy vẫn cho học viên tập viết tên quê nhà An-dát, Lo-ren. Trong tim trạng ân hận, Phrăng cùng cả lớp đã tập trung hết mức độ vào bài bác học. Đồng hồ nhà thời thánh điểm 12 tiếng, giờ đồng hồ kèn của lũ lính Phổ vang lên. Thầy Ha-men dùng rất là viết lên bảng tứ chữ "Nước Pháp muôn năm" và chấm dứt buổi học tập trong nỗi xúc động tận cùng.

Tóm tắt bài bác Buổi học cuối cùng - mẫu 5

Câu chuyện được kể bởi vì Phrăng về buổi học cuối cùng bằng giờ đồng hồ Pháp làm việc vùng An-dát bị quân Phổ chiếm đóng. Buổi học diễn ra với ko khí không giống lạ, trang nghiêm cùng đầy xúc động giữa thầy Ha-men và tín đồ dân địa phương.

C/ hoàn cảnh sáng tác với Giá trị

- hoàn cảnh sáng tác: Truyện “Buổi học cuối cùng” mang bối cảnh xuất phát điểm từ một biến nỗ lực lịch sử: Sau trận đánh tranh Pháp – Phổ năm 1870-1871, nước Pháp thua trận trận, hai vùng An-dát cùng Lo-ren giáp biên thuỳ với Phổ bị nhập vào nước Phổ. Mang đến nên những trường học ở hai vùng này bị buộc học tập tiếng Đức. Truyện viết về buổi học sau cùng bằng giờ Pháp tại một trường buôn bản thuộc vùng An-dát.

Xem thêm: Tính Chất Hóa Học, Công Thức Hóa Học Của Nước Là, Công Thức Và Tính Chất Hóa Học Của Nước

- giá trị nội dung: Qua mẩu truyện buổi học ở đầu cuối bằng giờ đồng hồ Pháp sinh hoạt vùng An-dát bị quân Phổ chỉ chiếm đóng và hình hình ảnh cảm cồn của thầy Ha-men, truyện đã trình bày lòng yêu thương nước trong một biểu thị cụ thể là tình yêu tiếng nói của một dân tộc của dân tộc bản địa và nêu chân lí: “Khi một dân tộc rơi vào cảnh vòng nô lệ, chừng nào chúng ta vẫn tiếp tục tiếng nói của chính mình thì chẳng khác gì nuốm được khóa xe chốn lao tù…”.