NAM CHÍNH: BÀNH DÃ – ĐỘI TRƯỞ
NG ĐỘI BẢO VỆ ĐỘNG VẬT HOANG DÃ NỮ CHÍNH : TRÌNH CA – NHIẾP ẢNH GIA

Ta có thể mơ về một mảnh đất chưa từng bước đến hay không?

LÀ MƠ NHƯNG CHÂN THẬT, ấy là một đêm nào kia tôi thật sự vẫn mơ về chốn đầy gió tràn trề mùi vị hoang dã thơm ngào ngạt cỏ hoa này. Mơ thấy bầu trời xanh cao vời vợi, gấp nheo mắt ngắm nhìn cánh chim ưng sải rộng mạnh khỏe vụt qua, là ngày nắng và nóng trải dài lên từng bến bãi cát, là đêm mưa bão lạnh rít mãi bên hông cửa… chập chờn giữa giấc ngủ có tiếng lục lạc gõ mõ đều đều khi mặt trời xế trơn của du mục với cả đôi mắt chú ý trong veo của rất nhiều con linh dương cúi đầu uống từng giọt nước tan ra trường đoản cú vỏ chai địa điểm ven đường. Tiếng nhà bếp lửa cháy bập bùng xen lẫn vị cay nồng thời gian đậm dịp nhạt tỏa từ đầu thuốc lá các lần cháy lên. ANH BIẾT GIÓ ĐẾN TỪ ĐÂU đã mở ra một chân trời mới lạ, một cảnh quan Tây Tạng mênh mông hùng vĩ, đem về vẻ đẹp nhất vừa nguyên thủy lại vừa kì túng bấn khó xâm phạm. Theo chân các nhân vật, chúng ta như được tận mắt chiêm ngưỡng và ngắm nhìn mỗi con đường Khương Đường – Khả Khả Tây Lý – A Nhĩ Kim…

“Nhân gian là 1 trong những màn kịch, từng nào máu với nước đôi mắt chảy thành sông, tràn ra mà không có bất kì ai thu dọn được. Mà họ của hiện tại tại, sao vẫn còn làm thương tổn nhau, vì chưng sao không thể giống hệt như trăng và gió, chứa đựng nhau, chung sống im bình? Tôi tin rằng, hầu hết người đã đi đến Tây Tạng, đã thấy núi tuyết, thảo nguyên, đã từng uống nước nghỉ ngơi Thánh hồ, tâm của họ từ đây sẽ trở nên trong sáng. đã hiểu được người còn sống là một trong chuyện không thuận tiện gì, mọi biết thiệt sự quý trọng tất cả duyên phận, toàn bộ mọi người nên chúc phúc cho nhau.” – yêu quý Ương Gia Thố thi truyện : gặp gỡ lại chốn hồng è cổ sâu tốt nhất | Bạch Lạc Mai | Hà Phương edit

“Cỏ khô mọc mọi cánh đồng hoang hệt như một tấm thảm trải sàn color vàng, kéo dãn không biên giới. Gió lớn thổi qua, y như hồ nước rubi lăn tăn gợn sóng. Cuối cánh đồng hoang là hàng núi màu sắc xám bạc, đỉnh đầu là khung trời xanh như đại dương, xanh ùn ùn kéo đến, ngấm vào lòng người…… Mây với sương mù vào núi dâng lên, phủ lấy sườn núi và chân núi, chỉ từ lại đỉnh núi tuyết sạch trơn hình tam giác trôi bập bồng trên không. Phương diện trời xuống núi từ bỏ đỉnh núi mặt mặt nó, tia nắng đỏ như máu vẩy lên núi tuyết. Nửa đỏ tươi, nửa trắng bạc, như tòa thành giữa bầu trời.”

Chỉ gồm gió đang thổi.

Bạn đang xem: Anh biết gió đến từ đâu review

Thế giới rất là yên tĩnh, mênh mông, oai phong nghiêm. Ẩn chứa sức khỏe dâng trào.

Mặt khu đất cỏ thô um tùm, ấm áp, nhẹ dàng, giống như thân thể người.

Ánh mặt trời nóng áp, cỏ thô thơm dịu.

Ở địa điểm đấy, con người, động vật hoang dã và vạn vật thiên nhiên giao hòa cùng nhau, chế ngự lẫn nhau, lại vừa ấp ủ bảo đảm an toàn lẫn nhau. Các thế hệ hiện ra và khủng lên trên mảnh đất nền Tây Tạng thấu hiểu và giữ lại gìn truyền thống kiên định của ông phụ vương mình : bảo vệ những bầy linh dương ! niềm tin kiên cường quật cường ấy như nghìn cột sóng ngầm cuồn cuộn, lớp này đến lớp khác những nhân vật trẻ tuổi ko tên, tay nạm chặt súng, môi mím chặt kiên định, quyết một sống một còn năm này qua năm khác cản lại bọn bán buôn da hễ vật.

Có lẽ trở ngại cùng thăng trầm ấy, qua 1 bộ truyện cần thiết nào miêu tả hết được. Chẳng thể nào san sẻ gánh nặng đến họ với cũng cần thiết lấy lại được công bằng, tx thanh xuân tuổi trẻ, tình yêu, tình anh em đồng chí, tính mạng con người của fan đã mãi sau ngủ yên. Bọn họ là hồ hết người đảm bảo an toàn linh dương, đảm bảo động vật, là đều chàng trai cô gái không biết tới phồn hoa đô thị, rầm rĩ tranh giành kế bên xã hội kia. Họ lộ diện mang theo sự thân mật mà không bày vẽ, củ sắn, củ khoai, trái trứng, thìa muỗng thông thường kì kèo mua bán cũng phân chia nhau nhằm qua lúc cạnh tranh khăn; mặc dù cười nghịch suồng sã mà lại ẩn nhẫn kìm nén là những tâm tư tình cảm khó nói cất giấu trong lòng. Họ sẽ từng hi vọng hết lần tội phạm này sẽ chưa hẳn liều mạng nữa, vậy nhưng mà đợt này mang đến đợt khác, đang 10 năm trôi qua, không có bất kì ai buồn nhắc tới ngày về bên với gia đình. Làm cho sao hoàn toàn có thể rời đi khi hằng ngày lại bao gồm thêm đều sinh mạng của bọn linh dương bị tước bỏ, nỗi ám hình ảnh khi người ta nhẫn chổ chính giữa giết đi voi bà bầu voi con, từng một lớp da bán đi là để giao hàng cho đời sống xa xỉ với lòng tham lam vô độ. Có không ít động đồ dùng hoang dã đang đang đứng trước nguy hại tuyệt chủng vì chưng nạn săn bắn thế nhưng kề bên nỗ lực ngăn ngừa của một số cá nhân tổ chức thì vẫn trường tồn những ánh nhìn thờ ơ cùng hành vi tiếp tay mang đến việc mua bán trái phép thường xuyên diễn ra. Khoác cho yếu tố hoàn cảnh vô cùng đáng thông báo nhưng chiếc mọi bạn thấy trên tivi xuất xắc báo đài chỉ cần vài ba bức hình ảnh và những lời hứa hẹn hẹn sẽ gửi ra chiến thuật đầy sáo rỗng được hợp lí hóa bởi giấy tờ. Còn thực tế thì sao, kết quả chẳng không giống gì lấy muối bỏ biển. Những nhân viên của trạm bảo vệ phải thao tác làm việc trong đk thiếu thốn về hoa màu lẫn thuốc thang y tế, hàng ngày đều đối mặt với nguy nan rủi ro vào công tác thế nhưng đổi lại là việc đãi ngộ thông thường chỉ đủ để sống qua ngày. Khởi đầu câu chuyện, người sáng tác đã gieo vào trọng tâm trí của người đọc niềm say mê so với mảnh khu đất “Tây Tạng” đầy sống động, xuôi theo văn bản mà bất giác chìm đắm, gồm gì đó sống động hơn các gì họ vẫn mường tưởng về nơi đây. Đồng thời cũng nói lên sự bất bình trước vấn nạn săn phun động vật.

Bành Dã giẫm lên khu vực tàn ngay cạnh đẫm máu, tiếp cận ngồi xổm xuống sát bên một bé linh dương bà bầu bị lột rỗng, ôm một nhỏ linh dương non chưa dứt sữa mặt chân trước của nó ra, new sinh không được vài ngày, vẫn vẫn trong thời kì mút sữa sữa, lông cũng chưa mọc hết, đàn săn trộm chẳng mong muốn lột da nó.

Bành Dã ngồi xổm một lúc, để bé linh dương non xuống, đi trở lại.

Trình Ca ngửng đầu nhìn anh, Bành Dã nói: “Không sinh sống nổi.”

Tôi hoàn toàn có thể hình dung gương mặt thê lương của mình khi chợt nói đến tuổi tác vụt qua như cô bé Đạt Ngõa hiện nay đã 30 tuổi, là khuôn mặt hằn sâu gần như nếp nhăn của bác Đức cat khi nhắc tới tình nhân vì không chịu đựng được cảnh cực khổ xa giải pháp mà buông tay, và ánh nhìn dịu dàng khi ngắm nhìn thiếu nữ mình yêu ngay trước mặt tuy thế bàn tay rứa lược ko dám khuyến mãi ngay của con trai trai người dân tộc bản địa Ni Mã…. ở đầu cuối tất cả bọn họ chỉ để lại cho những người nhìn đều bóng lưng yên lặng tựa vào thành xe cộ . “Dãi gió dầm sương, chưa biết đường về” xe cộ mất hút, chỉ còn lại lời nói của Đạt Ngõa khi kể về mình: “người công ty tôi chẳng còn bi lụy thúc giục cưới chồng sinh bé nữa”. Có lẽ người sáng tác cũng không nhẫn vai trung phong để toàn bộ nhân đồ gia dụng phụ của mình người nào cũng ôm một bụng nuối tiếc, bởi vậy cho nên, trước lúc lên đường làm cho nhiệm vụ, chúng ta đã được thấy niềm tin dâng tràn của cánh lũ ông khi cô gái chính Trình ca mở đầu bằng câu cảm thán đầy đáng yêu :

Trình Ca: “Mạch Đóa của quầy bán hàng vặt Mạch Đóa là cô bé đáng yêu tốt nhất tôi đang gặp.”

Bành Dã: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa là cô bé thích cười cợt nhất anh vẫn gặp.”

Đạt Ngõa: “Mạch Đóa của quầy bán hàng vặt là cô nàng tốt bụng tuyệt nhất chị đã gặp.”

Mười Sáu: “Mạch Đóa của quầy bán hàng vặt là cô gái khôn khéo độc nhất vô nhị anh vẫn gặp.”

Thạch Đầu: “Mạch Đóa của quầy bán sản phẩm vặt là cô gái dịu dàng tuyệt nhất anh đang gặp.”

Đào Tử cùng Hồ Dương tài xế cũng la to: “Mạch Đóa của quầy bán hàng vặt là cô gái tốt tính tuyệt nhất anh vẫn gặp.”

Đến cuối cùng, xe sắp đến quẹo, Ni Mã đột nhiên đứng lên, sử dụng hết tất cả sức lực lao động gào to lớn một tiếng:

“Mạch Đóa của quầy bán hàng vặt Mạch Đóa! Là cô gái anh thích nhất!”

Tang Ương la xong, xe cũng quẹo, cậu giống hệt như mệt lả xẻ vào trong lòng mọi người, cười cười, cười đến hơn cả nước đôi mắt tràn ra.

Ánh khía cạnh trời mỏng tanh manh, mọi bạn nhìn, Mạch Đóa nở nụ cười.

Một ái tình trong trẻo, lời chẳng nói được bao nhiêu nhưng tấm lòng sẽ trao trọn.

Cửu Nguyệt Hi vẫn lựa chọn một chủ đề với bối cảnh có giá trị nhân văn vô ý nghĩa, thâm nhập vào nhiều “lát cắt” của cuộc sống với những khía cạnh và tầm nhìn khác nhau, không những đơn thuần luân phiên quanh tình yêu nam cô bé thông thường, hơn nữa tái hiện lại chặng đường khổ cực và bỏ mặc quên mình vị lí tưởng của rất nhiều người con trẻ tuổi. Là 1 Trình Ca tìm kiếm kiếm chân thành và ý nghĩa cho các tấm hình cô chụp, cũng tra cứu lại xúc cảm tin tưởng bản thân, yêu lấy thiết yếu mình và cũng yêu thêm cuộc sống, con người đang tồn tại với rất nhiều điều mớ lạ và độc đáo xung xung quanh cô. Là Bành Dã kiên trì 12 năm nhằm chuộc lại tội trạng ngày trẻ, gột sạch mát cám dỗ xa hoa để dành riêng trọn cho mảnh đất Tây Tạng và người quen biết tuần tra số ba Trạm đảm bảo Đạt Kiệt. Là những mẩu chuyện về tội ác đã hoành hành bên trên khắp các vùng thảo nguyên trên thay giới; cùng cả câu chuyện đối nhân xử nỗ lực giữa con bạn và con tín đồ được tự khắc họa qua tuyến nhân đồ phụ như: bà lão trong thôn, 2 cô bé sinh viên đại học ưa mạo hiểm, bố mẹ của thanh nữ chính… cho tới nhân đồ gia dụng phản diện cũng có thứ quan trọng đặc biệt hắn ý muốn bảo vệ, sẵn sàng liều mạng để cứu giúp em gái như tên Cáo đen. Mỗi một nhân trang bị lại giúp họ thấy cụ thể những góc khuất của buôn bản hội, những bất đồng giữa giải pháp sống và cách nghĩ, con tín đồ vốn ko thể tuyệt vời và hoàn hảo nhất mười phân vẹn mười, nỗi khổ chổ chính giữa và cả những ý kiến sống cũng rất được lồng ghép cùng nhau rất tinh tế. “Lưng gánh tội, lại một lòng phía thiện.” Đấy đó là câu nói mô tả lòng kiên trì của Bành Dã đối với tình yêu giành riêng cho Trình Ca, fan đã chịu nỗi nhức mất cha do anh gián tiếp gây nên và cả hầu như mặc cảm so với quá khứ cơ mà anh vẫn phạm phải. Người nào cũng có lỗi lầm, ai cũng có lốt thương lòng, tuy thế để sửa chữa thay thế và bù đắp sai lạc mình tạo ra thì cần rất nhiều dũng khí của bản thân với cả sự từ bỏ bi độ lượng từ những người dân khác. May thay, Bành Dã cùng Trình Ca đã sử dụng tình yêu, lòng tin bồi đắp qua tháng ngày sát cánh bên nhau nhằm nâng đỡ địch thủ khỏi bờ vực gục ngã.

“Giữa người với người đó là một nhiều loại nhân duyên. Giữa trung khu với tâm đó là một các loại giao lưu chia sẻ. Thân tình yêu thương thương với tình yêu thương đó là một loại cảm tình. Giữa tình cảm với tình cảm chính là một một số loại thật lòng, thật dạ. Thân sai lầm, tội trạng với sai lầm, cần một một số loại tha thứ.” (st)

BÀNH Dà

“Tuổi đang sinh sống và làm việc đều đẹp bất cứ em sinh hoạt đâu, đang có tác dụng gì.”– “Anh yêu em?” – “Không yêu, tại sao bỏ mặc mưa gió tới đón em? “ – “Trình ca, trong thời điểm tạm thời anh không có tiền thiết lập nhẫn” – “Ở Thượng Hải, em sẽ gặp được cực kỳ nhiều bọn ông, họ rất có thể cho em tương đối nhiều thứ, em sẽ thấy thứ anh hoàn toàn có thể cho ít hơn một trong những người. —— nhưng lại thứ họ rất có thể cho mọi là lắp thêm em vẫn có. Thiết bị anh có thể cho lại là sản phẩm công nghệ em bắt buộc thiếu. Em sẽ không tìm kiếm được người xuất sắc hơn anh. Em cũng đừng nghĩ việc buông tay.”

Bành Dã ? Cái tên nghe thật hoang dã, cái brand name của sự từng trải, ko hoa mĩ, ý nghĩa sâu xa …Đó là 1 người bầy ông có vẻ bên ngoài nổi bật, có ý chí, tấm lòng ngay thẳng và trượng nghĩa, công việc tuy ít tiền dẫu vậy lại mang ý nghĩa cao siêu chính là bảo vệ động đồ dùng hoang dã. Xã hội kế bên kia chẳng nhiều người dân hay được cho là một nghề âm thầm lặng lẽ đượm mồ hôi, ngấm đẫm nước mắt, máu, xung quanh quẩn thuộc gió, cát, mưa bão và niềm vui của gần như “anh hùng tầng lớp thấp trong làng hội”. Bởi vì có hầu như con người như Bành Dã đề xuất tôi càng trân trọng , biết tận hưởng, yêu thương hơn cuộc sống thường ngày tuổi con trẻ của mình. Sinh sống là gì ? Sống vày cái gì? Sống xuất sắc mới khó, chết thì vượt dễ.

Những người nhân vật ở tầng dưới thuộc của làng mạc hội như Bành Dã, không hại sự gian ác của kẻ thù, mẫu họ sợ là việc xa lánh và ánh mắt thờ ơ hững hờ của những người dân “tốt” lúc đứng trước tác dụng đời thường. Họ sợ hãi sự ngờ vực khơi dậy trong bao gồm lòng mình, chuyện đề xuất từ vứt hay tiếp tục theo xua lý tưởng với trách nhiệm?, là ích kỉ sàng lọc tình yêu yên ổn bình mang lại riêng bản thân dẫu trong giấc mơ còn day chấm dứt hay quyết trung khu hi sinh để sở hữu thể có tương đối nhiều người hơn đạt được hạnh phúc mang lại riêng họ ?.

Bành Dã. Người bầy ông này “Luôn là 1 trong những người bao gồm tình tất cả nghĩa.”Bề ngoài mang vẻ đơn giản, lãnh đạm, nói ít có tác dụng nhiều, kì thực bên trong lại tràn trề sự ấm áp, bền bỉ, kiêu kỳ liều lĩnh cùng đắt đỏ tương tự như tấm khăn quàng Shahtoosh.

Xem thêm: Đã không yêu thì thôi thanh duy, đã không yêu thì thôi

“Anh ấy sống, và bao gồm điều theo đuổi…Vứt bỏ nhiệm vụ và sứ mạng thì anh ấy chưa hẳn là Bành Dã.” Bành Dã là con tín đồ như vậy đấy.

Bành Dã đã từng sống bị tiêu diệt không can sợ, cũng đã có lần muốn từ bỏ đặt lên trên thuyền ra đại dương khơi, triển khai ước mơ ngày còn trẻ em của mình. Nhưng mà anh ko thể, 34, 35 tuổi, đã già hay vẫn còn đấy trẻ ? nếu như không gặp gỡ cô bé Trình Ca, cô mỉm cười phong tình và bảo rằng anh chưa già, liệu có bao giờ một bản thân anh nhớ ra bạn dạng thân đã bao nhiêu tuổi…

Bành Dã gặp mặt Trình Ca, lần thứ nhất không vui vẻ mang đến lắm, mẫu gọi là lỡ tay đụng ngực nhỏ gái, cuối cùng thôi thì trả lại bằng phương pháp “nhận một chiếc tát” . Bành Dã anh rất biết phương pháp chọc tức một cô gái nhưng lại không hiểu người tất cả lòng thường xuyên thì dễ suy nghĩ vớ vẩn