Còn nguồn gốc 2 câu này chỗ nào ? ( Đường thi,Tống thi ư ? người sở hữu của 2 câu thơ bất hủ đó là của ai ?…thì nhằm còn “hỏi Thầỳ” ,tra cứu kho tàng chữ nghĩa trung quốc đã ? Rồi ậm ừ qua vài trăm năm…có dư… gắng rồi,có một “con côn trùng sách” đục xuyên qua cuốn Tùy Viên Thi Thoại của Viên Mai (đời Thanh) tất cả 16 quyển với 19 quyển “bổ di”- tổng số là 26 quyển. Dịch ra tiếng Việt dày ngót 1000 trang ,khổ 16×24…đó là 1 trong những thứ “tùy bút” nhàn đàm về Thơ, với cách nhìn :

Chịu khó tìm Thơ sẽ sở hữu Thơ trung ương linh điểm ấy bao gồm Thầy ta

mà điều kiện cần phải có của người làm thơ là 3 chữ “tài, học với thức (kiến thức)- thiếu hụt 1 đầy đủ không được !


Tùy Viên tiên sinh kể rằng : Người chúng ta (của ta) là quan tiền Thị độc( độ lớn Viện trưởng-cố vấn cho vua ) chúng ta Đông có câu hỏi phải rời kinh thành đi Thiên Tân công cán,qua bên họ Tra, chạm mặt Tiến sĩ Đồng Duệ,vị Tiến sĩ này có nói rằng — Thân mẫu mã Triệu phu nhân, không may sớm là góa phụ,đã sống vậy thờ phụ thân (không tái giá) nuôi dậy con cái phải người, lại xuất xắc chữ nghiã,thường làm cho Thơ…có bài tuyệt cú “cúng ông Táo” như sau :

Tái bái Đông Trù bốn mệnh thần
Liêu tương thanh thủy tiễn hành tôn
Niên niên phá ốc đa trần thổ
Tư nhứ phu vong tử ấu nhân 


Kính xin thần phòng bếp Đông Trùdâng ngài bát nước tiễn đưa cầu trời
Bao năm phá(nhà) cửa những vết bụi rồi
Hãy thương chị em góa nhỏ côi một bầy.

*


Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa thế gian kiến bạch đầu

Hai câu này có tứ thơ khá gần với câu dưới đây của thi sĩ Lạp Điền (đời Tống) :


Bạch phân phát tòng vô đáo mỹ nhân(mái đầu tóc bạc từ nay trở đi không khi nào đến với người mẫu cả…)

Văn chương là của chung thiên hạ Ý mỗi người mỗi khác so sánh thì được Chứ không nên chê mắng.

Bạn đang xem: Mỹ nhân tự cổ như danh tướng

Còn André Chénier (Pháp) thì viết :

Nghệ thuật chỉ làm ra bài thơ Còn trái tim mới là Thi sĩ

Ở ta,năm 1934 Thi sĩ Leiba (Lê văn Bái ) đẫ tâm đắc :

Ngườ đẹp nhất vẫn thường xuyên hay chết yểu Thi nhân đầu bạc đãi sớm rộng ai ?

Thế bắt đầu biết tài tử mĩ nhân xưa nay đều phải sở hữu chung một một “nỗi sầu ngàn thu ” rồi cùng làm thơ là vậy ?

SONG KHỞ
I

 

*


Tôi tình cờ nhận được 2 câu thơ sau đây từ một bạn bạn

Giai nhân trường đoản cú cổ như danh tướng
Bất hứa thiên hạ kiến bội bạc đầu
Tôi vốn dốt chữ Hán, vậy, quý vị nào có biết qua, vui lòng giải đáp dùm:1. Tác giả của 2 câu thơ trên. Nếu gồm thể, cho tôi xin trọn bài xích tiếng Hán.2. Ví như còn dư tí chút thời gian, xin dịch nghĩa dùm 2 câu thơ đó, hoặc cả bàị3. Có điển tích văn học tập nào liên quan đến 2 câu này không?
Tôi xin đa tạ sự giúp sức quý báu của quý vị. Phúc

Re: Xin câu trả lời dùm “Giai nhân tự cổ như danh tướng”


Trong Hán ngữ có không ít câu thuộc các loại phương ngôn, nghe như thơ nhưng mà thật ra không hẳn thơ, chẳng hạn như “Hữu ý tài giỏi hoa bất phát, vô tình sáp liễu liễu thành âm”…Hai câu của công ty hỏi (Mỹ nhân chứ không hẳn Giai nhân), theo XPH nghĩ cũng thế thôi. Phần nhiều câu như thế này hay là vô danh và khó khăn truy nguyên xuất xứ. Tôi nhớ rất lâu rồi có một người chúng ta hỏi về hai câu “Ngô nhất quán diệp lạc, dương thế cộng tri thu”, đến giờ tôi vẫn không vững chắc nó có phải vào Hoài phái nam tử hay không nữa.

Bạn thử tìm trong Tăng Quảng hiền văn xem, trường hợp tôi nhớ không nhầm thì câu này cũng đều có ở trong những số đó vậy…


Re: ” mỹ nhân chứ chưa phải Giai nhân ” Re: “Giai nhân từ bỏ cổ như danh tướng”
Cuối đời Thanh Khang Hy, ở kè sông Vệ tp Thiên Tân, có fan thiếp ở trong nhà họ Ðông tên là Triệu Yến Tuyết xây 1 ngôi lầu call là lầu “Ðông Gia ”. Vào thời này (Khang Hy, Ung Chính, Càn Long), sống Thiên Tân phổ biến lễ tế “Thần (của) hoa”. Trong lầu “Ðông Gia” trồng đầy hoa “Hải Ðường” bắt buộc nổi tiếng. Ngôi lầu này tên chính là “Ðông Gia”, nhưng do Triệu Yến Tuyết xuất sắc thơ, giờ đồng hồ nổi khắp vùng, vậy cho nên sau này bạn ta điện thoại tư vấn là lầu “Yến Tuyết”, chứ không cần sử dụng đến thương hiệu lầu “Ðông Gia” nữa. Triệu Yến Tuyết có bài xích thơ rất thịnh hành và danh tiếng “Tiêu hồn Hải Ðường” tất cả 2 câu “Mỹ nhân từ cổ như danh tướng, Bất hứa thế gian kiến bạch đầu.

Huu
Vinh—————————————————————————————————————-「消魂海棠」:「美人自古如名將,不許人間見白頭。」作者:清代、趙豔雪。

「豔雪樓」的由來:清朝康熙年末,在天津市衛河、小西關建有佟家樓。是佟家之妾、趙豔雪所築之居所,康熙、雍正、乾隆年間,天津一帶流行祭花神。佟家樓園樓內以種海棠花為富盛名,此樓原名佟家樓,後因趙豔雪工詩能文,其有詩「消魂海棠」:「美人自古如名將,不許人間見白頭」,構思新穎,廣爲流傳,遂使時人皆稱其為豔雪樓,後人卻不稱其原名的「佟家樓」。


Định nghiã nhị câu thơ như sau:

Mỹ nhân: fan đẹp
Tự: từ
Cổ: xưa
Như: như là
Danh: nổi danh
Tướng: tướng

Bất: không
Hưá: cho; Bất hưá là ko cho, không chịu
Nhân gian: bên trên đời
Kiến: vào thâýBạch: bạcđầu

Xin Cam on, nhung…Posted by: Gia Phúc (210.245.40.—)


Trước hệt, xin chân thành cảm ơn hầu hết hồi âm của quý vị. Có lẽ do cách diễn tả của tôi không rõ nên, thiệt sự, khi hiểu hết số đông hồi âm tôi vẫn chưa biết đến hết.Ý tôi là: xin lời giải dùm ý nghĩa sâu sắc của hai câu thơ trên. Do sao, “Bất hứa dương thế kiến bội nghĩa đầu”?
Nhân tiện, xin cảm ơn chúng ta Toàn đang dịch từng từ. Nhưng tôi muốn mày mò cái ý nghĩa sâu sắc của tổng thể 2 câu thơ.Tôi còn một trong những câu nữa cũng chưa rõ nghĩa, hi vọng sẽ cảm nhận sự góp đỡ.Một lần nữa, cảm phiền quý vị vẫn nhọc công và muốn tha thứ cho sự dốt nát. 
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, câu này không trỏ vào riêng biệt một ai, nhưng nhìn lại lịch sử Trung Hoa, có lẽ rằng nó cân xứng hơn cả với Lý phu nhân, sủng phi của Hán Vũ đế. Lý phu nhân thời gian sinh thời được lưu giữ Triệt rất là say đắm. Đến khi nàng tí hon nặng nặng nề qua khỏi, vua đến thăm, cô bé quay phương diện vào tường không chịu đựng cho vua nhìn dung nhan, Vũ đế giận dữ quá quăng quật về. Họ hàng bằng hữu bè phần đa trách thiếu phụ ương ngạnh. Lý phu nhân nói: “Đàn bà lấy sắc bái người, nhan sắc suy tình giảm. Ni ta không muốn cho đại vương thấy mặt, là ý muốn lưu giữ mãi cái vẻ đẹp của bản thân đối với thánh thượng sau lúc ta bị tiêu diệt đi. đại vương nhớ yêu mến ta thì bằng hữu họ sản phẩm ta mới rất có thể được coi trọng”. Quả nhiên sau khi Lý phu nhân qua đời, Vũ đế thương ghi nhớ mãi ko nguôi, so với họ Lý đặc biệt sủng ái.

Đại ý của hai câu này nói người đẹp và danh tướng hồ hết giống nhau, có một thời kỳ huy hoàng, một bên là nhan sắc, một mặt là chiến công lẫy lừng. Người ta muốn giữ mãi mẫu danh vọng ấy thì bắt buộc để thế gian thấy được mình lúc tàn tạ.

Khi xưa tôi bao gồm một fan bạn đặc biệt tài hoa tuy thế số phận không gặp mặt nhiều may mắn, riêng rẽ cô ấy đọc câu thơ này theo một nghĩa khác, thê lương và buồn hơn: mỹ nhân cũng như danh tướng, hồng nhan thì bội bạc mệnh, danh tướng thì vận mạng gửi lại vùng sa trường, cần thiết sống cho đến lúc tệ bạc đầu…


Ý là:

Người đẹp mắt từ xưa tới nay như danh tướng
Không những dung nhan (sống) tới lúc tóc bạc

Cố nghệ sỹ Thanh Nga (đứng giữa) trao bằng khen giải thưởng Thanh trọng điểm triển vọng mang đến nghệ sĩ Phượng Liên, 1965. Ảnh: Vưu Văn Tâm
*

Play Episode
Pause Episode
*

Nàng, ‘mỹ nhân từ bỏ cổ như danh tướng’" title="Embed Code"class="input-embed input-embed-124744" readonly/>

Nàng có mặt trong cuộc sống này như 1 định mệnh. Chủng loại chim quý ngửa cổ hát chơi, hát cho vừa lòng niềm đam mê, hát đến đời vui thêm chút nữa. Nàng không hẳn là “con đơn vị nòi” nhưng sớm được dưỡng phụ và những bậc chi phí bối uốn nắn, dạy dỗ cộng với năng khiếu sở trường bẩm sinh, nhất là sự việc rèn luyện miệt mài, bạn nữ đã bước đi đài danh vọng khi tuổi đời còn hết sức trẻ. Ngọc được mài giũa, ngọc càng sáng, càng rạng rỡ. Phái nữ xinh xắn, duyên dáng và khi chứa tiếng ca như chuông rubi ngân trên năng lượng điện thánh.

Mấy mươi năm dưới ánh đèn sáng sân khấu, nhập vai thành các nhân vật, mà lại khi bước ra đời, nàng vẫn chính là người bé ngoan ngoãn trong gia đình, fan chị dịu dàng của bè bạn em đần và so với đồng nghiệp, trên dưới một lòng kính nhường. Phụ nữ sống chan hoà với tấm lòng cực kì nhân hậu.

*
Cố người nghệ sỹ Thanh Nga.

Biết bao anh hùng, mã thượng sẽ đem lòng mê mệt nhưng vị nợ duyên không thắm, lá trầu xanh không se bắt buộc phận nên họ đành ấp ủ giấc mơ nửa tối về sáng và trả thiếu nữ về cùng với son phấn, cùng với ảo đăng. Đêm từng đêm, cô gái vẫn hiện hữu với hầu hết vai diễn buồn vui, xinh xinh dưới ánh đèn sáng màu với hào quang đãng sân khấu. Tình nhân và người không yêu xin cứ vui miệng làm khán giả trải nghiệm nghệ thuật mang đến hết một tối vui. Cuộc đời này còn có năm bảy ngã, cầm tìm rồi sẽ gặp, con đường nào cũng dẫn cho bạn một lối rẽ hay như là một nẻo về hạnh phúc. Vầng trăng khuyết rồi lại sẽ tròn và che đầy các bất hạnh.


Đất nước đổi khác chủ, tà quyền lộng hành gây ra biết bao nghịch cảnh, tang thương. Dòng nghệ thuật và thẩm mỹ ngỡ đâu vẫn được rã trôi dịu dàng êm ả trong lòng tuyển mộ điệu, tri âm. Bạo quyền đắm đuối tài năng, mê man mê sắc và mong chiếm đoạt người vợ làm của riêng yêu cầu ra tay phân tách loan, rẽ phượng. Người ông xã ngã xuống vì một viên đạn ráo mát và cuộc sống thường ngày nàng cũng trở nên kết liễu bằng một viên đạn nghiệt té thứ hai xuất xứ từ bụng dạ đố kỵ, ghen ghét của một hoán vị Thư tân thời. Phẩm tiên quan yếu rơi xuống tay hèn hay phường phàm phu tục tử. Con chim quý từ ni thôi lặng tiếng hót !

*

Nàng vẫn sống và ra đi giữa thời điểm danh vọng tốt đỉnh. Tài nghệ kia ít ra cũng rất được dùng thêm nhị mươi năm nữa. Tiếc nuối thay, nghiệp duyên bắt phong trằn cũng phong trằn như ai. Cô gái vẫn mãi xinh đẹp và tươi trẻ trong trái tim người nghỉ ngơi lại. Ngày tiễn nàng về vùng đất lạnh, một mẫu trực thăng lượn vòng trên ko cùng tư tiếng súng chỉ thiên chát chúa để đưa nàng về một cõi khác. Ôi, chua xót và mỉa mai thay!

Gió mưa gào, gió mưa gào

Ðưa em vào huyệt lạnh

Phủ bao phủ đời người

Gió mưa gào, gió mưa gào

Ru em vào tình đông

Một nháng phù du (*)

Nàng vẫn còn hiện hữu ở đâu đó trên cõi đời này, tuyệt ít ra trong trái tim của công chúng ưu thích nghệ thuật. Họ vẫn thương thì đã mãi yêu cho tới hết cuộc đời. Nuối tiếc thay, chị em bỏ game show khi hãy còn thừa sớm, khi năng lực đang sống đỉnh cao, khi hoàng hôn còn chưa kịp tắt nắng, khi tuổi thanh xuân đang tràn trề mạch sống. Gương mặt khả ái, song môi xinh xắn, mái tóc dài buông xõa, toàn bộ không tiện lợi trong một nhanh chóng một chiều phôi phai nhan sắc thắm.

Xem thêm: Seo Kang Joon - Law Of The Jungle In Tonga

Môi em mượt còn thơm hơi

Tóc em dài còn buông lơi

Ngàn niềm yêu chưa tan bên trên đời

Dáng xa vời, hận thiên thu (*)

“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng.” Tự ngàn xưa, người đẹp được sánh đồng cấp với gần như viên tướng giỏi. Hơn bốn thập niên sau, bạn ta vẫn nhắc nhở và chưa tìm tìm ra một kỹ năng mới để sửa chữa cái nhẵn hình kiều diễm ấy. Nàng vẫn quanh phía trên và hiện hữu trong từng tối diễn, một thái hậu uy nghi, một cô đào Giáng mùi hương lộng lẫy, một sơn phụ nữ K’Lai dịu dàng ôm mối hay tình về với núi cao rừng thẳm. Nàng vẫn còn đó đâu kia trong cõi nhớ giỏi trong ký ức của bạn, của tôi, của fan muôn năm cũ.