
Chúng ta hãy cứ sống như những đóa hoa hướng dương, luôn hướng về nơi có nắng để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời. Hãy cứ vui vẻ, lạc quan đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta rồi sẽ được đền đáp xứng đáng cả thôi.
Bạn đang xem: Mọi việc rồi sẽ ổn thôi
Cuộc sống mà, ai cũng sẽ có những niềmvui, những nỗi buồn trong lòng. Khi con người ta càng lớn thì bản thân càng nhậnra vẫn còn non, còn khờ, còn dại lắm. Vậy nên bản thân chỉ dám dùng từ ‘lớn’thay vì ‘trưởng thành’. Con người chúng ta ngộ lắm, vốn dĩ có những thứ biết lànó không đáng để mĩnh phải suy nghĩ nhiều, vốn dĩ nó không đáng để ta phải bậntâm nhưng chúng ta cứ ôm ấp hoài, không buông. Người ta thường có xu hướng nhớvề những kí ức xấu hơn là những hồi ức đẹp đẽ, dễ thương. Đời người vô thường lắm,hãy cứ vô tư, vui tươi, và yêu đời, hãy gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa nhườngchỗ cho những thứ mới mẻ, vui vẻ bạn nhé.
Cuộc đời này vốn dĩ đâu công bằng với ai, vậy nên tại sao chúng ta cứ phải u sầu, ủ dột, buồn bã làm gì. Chúng ta hãy cứ sống như những đóa hoa hướng dương, luôn hướng về nơi có nắng để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời. Hãy cứ vui vẻ đi rồi chúng ta sẽ được đền đáp xứng đáng cả thôi.
Đời người buồn nhiều hơn vui, tại sao phải làm khó bản thân trong suốt chặng đường của sinh mệnh.
Tâm trạng của mỗi người cũng dễ thay đổi, chuyển biến theo chiều hướng tích cực chẳng hạn như bạn đang cảm thấy vui vẻ cả ngày, thì làm gì cũng thấy vô tư, thoải mãi, công việc cũng được sắp xếp hợp lí, hoàn thành rất tốt. Tuy nhiên tâm trạng cũng có thể chuyển biến một cách tiêu cực, như một chiếc xe không có phanh khi ta gặp phải những chuyện không may, nghe những lời nói gây tổn thương.
Bạn biết không cuộc sống này luôn đầy rẫy những khó khăn, thách thức khiến chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán chường, có đôi lúc muốn buông xuôi tất cả mọi thứ. Đã bao giờ bạn đặt ra câu hỏi cho chính bản thân rằng tại sao bạn bè giàu có, hạnh phúc, may mắn và thành công, còn mình thì không? tại sao mọi thứ xảy ra với bạn một cách tệ hại như thế này mà tại sao không lại xảy ra như mình mong muốn, tại sao có những câu chuyện, có những lời nói sự thực không phải như vậy nhưng người ta lại làm như vậy, người ta làm tổn thương chính bạn? Bạn đã bao giờ chưa? Mình thì rồi, và thậm chí có những lúc mình cũng rất tức tối và muốn bản thân mạnh mẽ để có thể tới và nói thẳng mặt với người ta cho bỏ tức. Nhưng nghĩ lại thôi.
Có một câu nói mình đã học đượctừ một người mà bản thân mình rất tâm đắc và nhớ mãi “Mình không thể kiểm soátđược người khác, mình chỉ có thể kiểm soát bản thân mình mà thôi”. Đối vớimình, câu nói trên nó chứa đựng cả bầu trời lời khuyên. Khi có ai đó nói nhữnglời không đúng về bạn, hà cớ gì phải buồn bã vì điều đó vì mình đâu thể ngăn đượclời nói của họ, khi họ thích bạn họ sẽ cất lên những lời tốt đẹp về bạn, nhưnghọ có cả trăm lí do để nói xấu về bạn chỉ đơn giản vì họ ghét bạn. Theo như bàihọc về Người xe rác, chúng ta đừng để cho người khác đổ rác vào mình, chúng tađừng ôm lấy rác buồn bã, rác tức tưởi, rác thất vọng. Bản thân chúng ta phải kiểmsoát chính mình, hãy giữ cho bản thân một thái độ tích cực, lạc quan để đối mặtvới thất thảy mọi thứ xung quanh. Càng khó khăn, chúng ta càng phải tạo động lựccho bản thân để mà cố gắng, để mà vươn lên bởi nếu cứ dồn nén những thứ đắngcay trong lòng thì bản thân càng thêm gò bó và khổ cực mà thôi. Chúng ta hãy họccách sống thật vui vẻ, lạc quan, bởi vì ông trời cũng không bao giờ tuyệt đườngsống của ai bao giờ cả, chỉ là ông hay muốn thử thách con người mà thôi. Hãy cứnở nụ cười trên môi vì hẳng phải cứ yêu đời, cứ vui vẻ, cứ tươi cười vẻ mặt sẽtrông dễ thương, đáng yêu hơn sao. Hãy cứ khát khao, hãy cứ hi vọng cho mộtngày mai tươi sáng bạn nhé.
Xem thêm: Đại Ma Vương - Gia Đình Phép Thuật (Tia Sáng Cuối Cùng)
Năm tháng trôi qua, chúng ta đừng để tâm hồn già cõi. Bạn biết đấy, đời người chúng ta còn sống là còn hi vọng, còn sống là còn hoài bão và khát vọng vươn đến tương lai tươi sáng.
Nếu người bạn thương yêu đang chịu tổn thương, đau lòng, dù cho có là lời an ủi duy nhất có thể nói được, cũng đừng bảo "không sao cả, mọi thứ sẽ ổn thôi".
Mỗi người chúng ta, ai rồi cũng sẽ cónhững ngày (hoặc chuỗi ngày) thật tệ, và tệ hơn nữa là mọi điều mệt mỏi đều xảyra gần như cùng một lúc...
Chia tay một mối tình, thất bại liên tụctrong công việc, mất đi một người thân, giấc mơ bấy lâu tan biến trong phút chốc,...Phải, đâu ai biết được, đời mà, cái gì mà chẳng thể xảy ra. Những lúc đó, baonhiêu là năng lượng tích cực, sự mạnh mẽ vốn có cũng không còn lại chút nào.Chúng ta thất bại. Chúng ta mất mát. Chúng ta đau lòng. Chúng ta có thể là ngườigánh lấy bi kịch, hoặc là chứng kiến người thân mình đang gánh lấy bi kịch.

Nhưng, điều đầu tiên mà chúng ta thốtra với ai đó khi mọi chuyện bắt đầu rơi vào khủng hoảng là gì?
Ừ, chúng ta bất giác nói rằng,"Không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Dường như, không biết từ bao giờ, phảnứng "không sao cả" lại thành điều mặc định, là điều đầu tiên đượcdùng lấy để khuyên nhủ, động viên trong những chuỗi ngày trượt dài trong sựchán chường, buồn tủi.
Dường như, đó là cái phao cứu cánh, sựđảm bảo duy nhất mà bản thân con người ta có thể nghĩ đến, là cách duy nhất màchúng ta có thể làm để đối diện với những điều tồi tệ đang từng ngày nằm ngoàisự kiểm soát của chính mình.
... Cách đây không lâu, tình cảm của tôi gặp"biến cố" lớn vô cùng. Trượt dài trong một mối quan hệ đầy gian dối,tổn thương, thất vọng. Sống trong cảm giác day dứt, hối hận, sai lầm, tôi rơivào sự hoang mang, chới với. Và những người còn lại bên cạnh tôi lúc đó, chỉ cóthể bảo tôi rằng "cố lên, không sao cả, sẽ ổn thôi"...

Nhưng rồi, chẳng có chuyện nào ổn thậtcả. Rất nhiều điều tệ hại vẫn cứ xảy ra. Và câu nói kia như chỉ là lời nói dốiđể mụ mị bản thân. Và có lí hay không, dường như những lời động viên này chẳnghề có tác dụng.
... Cũng như quay lại chuyện biến cố, ừ, thìlà "không sao cả". Nhưng, ngay chính bản thân tôi thừa hiểu được -khi người ta không còn đủ sức để kiểm soát sự bất ổn, càng tự nhủ "khôngsao", chính là càng có rất nhiều điều hoang mang.
Bạn có biết tại sao không?
Vì cơ bản, chính chúng ta đều biết, nókhông phải là sự thật.

Và có một sự thật là, khi một ngườiđang ở tận cùng nỗi đau, điều phản tác dụng nhất với họ chính là bảo rằng"mọi điều rồi sẽ ổn thôi". Vì tận trong đau lòng đó, họ cảm nhận đượcsự vô nghĩa của câu nói đó là thế nào. Ngay cả khi đó là lời động viên tốt đẹpnhất mà chúng ta có thể nói cùng nhau, thì đó cũng là điều vô nghĩa. Và họ - nhữngkẻ đau khổ - không hề muốn phải dốc sức huyễn hoặc bản thân như thế.
... Thật ra, với kinh nghiệm vài lần rơi vàokhủng hoảng tâm lí, tôi nhận ra rằngmình không muốn những nỗi đau bản thân đang cảm thấy bị-xem-nhẹ-đi. Bởi vì đólà những điều đã xảy ra, ngay cả khi bạn đang nói với tôi rằng không-sao-đâu. Đừngvội nói chúng tôi cố chấp, bi kịch hóa mọi thứ lên. Vì nếu thật sự mọi thứ ổn,vậy tại sao, chúng tôi lại cảm thấy quá nhiều đau đớn thế này. Vấn đề là gì? Tạisao lại như vậy? Nói tôi biết đi, tôi phải làm gì để hết đau lòng đây?...
Vậy họ - những người đang tổn thương, cần gì?

Tất cả những gì họ muốn là có một aiđó bên cạnh. Kiên nhẫn và sẵn sàng lắng nghe họ. Để họ được mở lòng mà trút hếtnỗi niềm, để có cơ hội được thổn thức những cảm giác đau lòng đang phải cố gắngkìm nén từng phút giây. Và chỉ là lắng nghe và được lắng nghe thôi. Đó chínhlà món quà tinh thần lớn nhất mà họ có thể nhận được, để đảm bảo rằng, họ khônghề đơn độc.
Đó cũng là lí do vì sao, trong suốtkhoảng thời gian khủng hoảng, con người ta thường xuyên cầu cứu đến những sựgiúp đỡ. Họ không thể dừng việc "kể lể, than thở". Không phải là vì họcần ai đó giải quyết vấn đề của họ. Nếu chúng ta hiểu được, không ai có thể giảiquyết được giùm họ, thì họ cũng đủ hiểu rằng không phải ai cũng có đũa thần nhưcổ tích. Mà chỉ đơn giản là cần một ai đó bên cạnh. Vì cảm giác hoang hoải, chớivới đó đang dần nhấn chìm họ trong sự cô độc.

Sâu thẳm trong lòng, chúng ta khi bị tổnthương, đều mong muốn được mọi người xung quanh nhìn nhận những thương tổn thậtsự đó. Để chúng ta biết rằng, những gì mình đang cảm thấy là thực, không phảilà ảo giác, không phải là những điều vô thực.
Và cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn!
Tất nhiên là vậy. Và dù sớm hay muộn,dù vấn đề hay tổn thương có lớn đến thế nào, thì con người ta cũng sẽ bắt đầuhiểu ra được nhiều điều. Và dù sớm hay muộn, những kẻ mang đầy thương tíchtrong lòng lúc này cũng sẽ nhận ra được, mọi thứ lúc này mới đúng là "sẽ ổnthôi". Đi qua những bão giông rồi, và vì cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn. Dùcó nhiều cơn ác mộng thế nào, thời gian vẫn trôi, mặt trời vẫn mọc, gió vẫn thổivà ngày cứ thế mà hết sáng lại đêm. Nhưng rõ ràng, để đi đến được cảm giác nhẹnhàng đó là một chặng đường dài đầy khó khăn, và thứ mỗi chúng ta cần, không gìkhác là một ai đó kiên nhẫn ở bên cạnh, đủ sự im lặng cần thiết để chúng ta biết,mình không một mình, đơn độc.
Vậy nên, nếu người bạn thương yêu đangchịu tổn thương, đau lòng, dù cho có là lời an ủi duy nhất có thể nói được,cũng đừng bảo "không sao cả, mọi thứ sẽ ổn thôi". Hãy cho họ cảm nhậnđược rằng, bạn hiểu "mọi thứ đang rất bất ổn", nhưng dù họ có muốnhay không, có thích hay không, bạn cũng luôn ở đây, bên cạnh họ, và sẽ cùng họđi qua cơn "địa chấn" này.
Nếu như chính bạn đang gặp khủng hoảngcuộc sống? Đúng, nó không ổn. Nhưng bạn có thể vượt qua được.
Bạn vừa mất việc? Công việc startup thấtbại? Đúng, nó không ổn. Nhưng bạn có thể vượt qua được.
Bạn vừa chia tay, vừa mất đi người màbạn hết lòng yêu thương? Đúng, nó không ổn. Nhưng bạn có thể vượt qua được.
Giấc mơ bấy lâu bạn theo đuổi, bỗngtan thành mây khói? Đúng, nó không ổn. Nhưng bạn có thể vượt qua được.
Và dù là bạn đang gặp bất kì "cơnsang chấn tâm lí" nào trong cuộc sống, phải, nó không ổn.