TGP HÀ NỘIMenu Toggle
Linh Mục Đoàn
Menu Toggle
Giáo Hạt
Menu Toggle
Các Giáo Xứ
Menu Toggle
THÔNG BÁOMenu Toggle
THỜI SỰMenu Toggle
Tin Giáo Phận
Menu Toggle
Tin những Giáo Xứ
Menu Toggle
Tin Giáo Hội Toàn Cầu
Menu Toggle
SỐNG ĐẠOMenu Toggle
CARITASMenu Toggle
Thiếu Nhi
Menu Toggle
VĂN HÓAMenu Toggle
ƠN GỌIMenu Toggle
Chủng Viện
Menu Toggle
Dòng Tu
Menu Toggle
PHỤNG VỤMenu Toggle
Suy Niệm Lời Chúa
Menu Toggle
GIÁO LÝMenu Toggle
TƯ LIỆUMenu Toggle
MEDIAMenu Toggle
*

*

Ca nhập lễ

Muôn dân hỡi! lắng nghe lời Chúa, loan truyền cho các miền đất xa xăm rằng: Đấng cứu vớt Độ họ sắp đến. Thôi đừng run sợ nữa có tác dụng chi!

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Chúa vô cùng từ bi, xin lắng tai lời chúng bé nguyện cầu: ước gì khi nhỏ Chúa ngự mang đến viếng thăm nhân loại, bạn chiếu tỏa ánh sáng vào vai trung phong hồn mù buổi tối chúng con. Fan là Thiên Chúa hằng sống cùng hiển trị thuộc Chúa, hiệp tốt nhất với Chúa Thánh Thần mang đến muôn thuở muôn đời.

Bạn đang xem: Thứ Hai Tuần Iii Mùa Vọng

Bài Ðọc I:Ds 24, 2-7. 15-17a

“Ngôi sao từ đơn vị Giacóp mọc lên”.

Trích sách Dân Số.

Trong phần nhiều ngày ấy, Balaam ngước mắt lên quan sát Israel cắm trại theo từng cỗ lạc, với Thánh Thần Chúa ngự xuống bên trên ông, ông ngay thức thì tuyên sấm với nói: “Lời sấm của Balaam, bé ông Beor, lời sấm của fan đang mở mắt; lời sấm của tín đồ nghe lời Thiên Chúa, của người chiêm ngắm Ðấng Toàn Năng, của fan ngã mà mắt vẫn mở. Hỡi bên Giacóp, doanh trại của ngươi đẹp biết bao! Hỡi Israel, địa điểm cư ngụ của ngươi xuất sắc dường nào! Nó to lớn như thung lũng, tựa như những vườn bên dòng sông, như cây trầm hương cơ mà Thiên Chúa đã trồng, như cây hương thơm nam bên suối nước. Nước tràn thoát khỏi thùng chứa, cùng hạt kiểu như của ngươi được tưới dư dật. Vua ngươi sẽ trổi quá Agag, và vương quốc ngươi đã uy hùng”.

Balaam lại tuyên sấm và nói: “Lời sấm của Balaam, con của Beor, lời sấm của tín đồ đang mở mắt, lời sấm của fan nghe lời Thiên Chúa, của bạn biết ý suy nghĩ Ðấng tối Cao, của người xem thấy hình hình ảnh Ðấng Toàn Năng, của fan ngã mà lại mắt vẫn mở. Tôi thấy Người, chưa phải bây giờ. Tôi thấy Người chưa phải gần. Một ngôi sao sáng từ Giacóp mọc lên. Một phủ việt từ bỏ Israel xuất hiện”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca:Tv 24, 4bc-5ab. 6-7bc. 8-9

Ðáp:Lạy Chúa, xin chỉ cho tuyến đường đi của Chúa (c. 4b).

Xướng: Lạy Chúa, xin chỉ cho tuyến phố đi của Chúa, xin dạy bảo con về lối cách của Ngài. Xin phía dẫn bé trong chân lý và dạy dỗ con, vị Chúa là Thiên Chúa cứu vớt độ con.

Xướng: Lạy Chúa, xin hãy lưu giữ lòng yêu thương xót của Ngài, lòng yêu đương xót tự muôn đời vẫn có. Xin hãy nhớ bé theo lòng thương xót của Ngài, vày lòng nhân hậu của Ngài, thân lạy Chúa.

Xướng: Chúa thánh thiện và công minh, chính vì như vậy Ngài đã dạy cho tội nhân hay con đường lối. Ngài khuyên bảo kẻ khiêm cung vào đức công minh, dạy dỗ bảo người khiêm cung mặt đường lối của Ngài.

Alleluia

Alleluia, alleluia! – Chúa đến, hãy ra đón Người; chính bạn là Hoàng tử Bình an. – Alleluia.

Phúc Âm: Mt 21, 23-27

“Phép rửa của Gioan vì chưng đâu nhưng mà có?”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy Chúa Giêsu vào Ðền thờ. Lúc người giảng dạy, các thượng tế và kỳ lão vào dân đến hỏi fan rằng: “Ông đem quyền nào nhưng mà làm đa số điều này? ai đã ban quyền ấy mang đến ông?” Chúa Giêsu trả lời: “Tôi cũng hỏi những ông một điều. Nếu những ông trả lời cho tôi, thì tôi đã nói cho các ông biết tôi rước quyền nào mà làm các điều đó. – Phép rửa của Gioan vì chưng đâu nhưng có? vì chưng trời giỏi bởi bạn ta?” chúng ta bàn tính cùng nhau rằng: “Nếu ta nói vày trời, thì ông đang nói cùng với ta: Vậy nguyên nhân các ngươi không tin ông ấy? và nếu ta nói bởi người ta, thì chúng ta lại sợ dân chúng. Vì chưng mọi bạn coi Gioan như 1 vị tiên tri”. Bấy tiếng họ trả lời Chúa Giêsu rằng: “Chúng tôi ko được biết”. Chúa Giêsu nói cùng với họ: “Tôi cũng không nói cho các ông biết tôi rước quyền nào nhưng làm những điều đó”.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, đấy là bánh rượu chúng nhỏ đã lựa chọn trong muôn nghìn phúc lộc thiết yếu Chúa đã thương ban. Cúi xin Chúa vui lòng đồng ý và khiến cho thánh lễ tạ ơn lúc này chúng con dâng tiến, trở đề nghị bảo bệnh ơn cứu độ muôn đời cho việc đó con. Chúng con cầu xin…

Lời tiền tụng mùa vọng I

Ca hiệp lễ

Lạy Chúa, xin thăm viếng chúng con và ban đến được phúc an bình, để bọn chúng con trung thành theo Chúa và luôn hoan hỷ trước Thánh Nhan.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, Chúa đã dùng túng tích Thánh Thể để dạy chúng nhỏ là đa số kẻ lữ khách dưới chũm biết thương cảm và đính bó với phần nhiều thực tại chắc chắn trên trời. Xin cho túng tích chúng con vừa cử hành đưa về cho chúng con muôn vàn ân sủng. Chúng bé cầu xin…

Suy niệm

HÃY KHIÊM TỐN ĐỂ ĐƯỢC CỨU ĐỘ

(Mt 21, 23-27)

Có những thắc mắc được gửi ra để triển khai sáng tỏ một vấn đề nào đó! cũng có thể có những vấn nạn đề ra với mong ước được phát âm thêm con kiến thức, tuy nhiên, cũng đều có những thắc mắc được chuyển ra không phải vì ý ngay lành, nhưng mục tiêu để hạ gục, bắt lỗi và kết án đối phương.

Hôm nay, Đức Giêsu bị rơi vào cảnh tình cảnh thứ tía khi các Kỳ mục cùng Thượng tế hỏi Ngài: “Ông rước quyền nào mà lại làm những điều ấy? ai đã cho ông quyền ấy?”. Đức Giêsu hiểu rõ sự hiểm sâu của họ, vì nếu Ngài nhấn rằng gia thế của Ngài vày được ủy nhiệm, thì hẳn Ngài là một kẻ ly giáo và tổ chức chính quyền sẽ báo cáo vì họ đang gán Ngài vào dòng tội hotline là lắc đầu quyền của rất nhiều nhà lãnh đạo! Còn trường hợp Đức Giêsu phân tích rằng: quyền đó là do Thiên Chúa trao đến Ngài, với Ngài có quyền năng như Thiên Chúa, thì Ngài sẽ lâm vào tình thế tội lộng ngôn, phạm thượng!

Khi tính trước được đông đảo hệ lụy như vậy, với “giờ” của Ngài không đến, đề nghị Đức Giêsu sẽ hỏi trái lại họ: “Vậy, phép cọ của ông Gioan bởi đâu mà có? vị Trời giỏi do người ta?”. Nếu loại bẫy mà người ta đưa ra mang lại Đức Giêsu để dồn Ngài vào chân tường, ngày giờ đây, chúng ta lại thay thế chỗ của Đức Giêsu khi bị Ngài hỏi ngược lại! tuy nhiên, mục đích của Đức Giêsu thì không giống họ, Ngài không muốn đẩy bọn họ vào đường cùng, nhưng mục tiêu của Ngài là mong mỏi cho họ nhận thấy vai trò của Đấng Cứu nỗ lực và quý giá đích thực của cuộc đời, hầu sám ân hận để được ơn tha tội.

Tuy nhiên, vẫn lòng trai dạ đá, với phần đông mánh khóe dơ thỉu, chúng ta đã trả lời cách vu vơ: “Chúng tôi ko biết”. tuy thế khi trả lời như thế, họ sẽ lãnh nhận hậu quả nặng nề, vì: họ thuộc về thành phần lãnh đạo tinh thần, bắt buộc sự xuất hiện thêm của Gioan, họ phải ghi nhận rằng ông là ai? Đằng này không biết, minh chứng họ vô nhiệm vụ và hèn hạ vì không đủ can đảm chân thừa nhận sự thật.

Trong cuộc sống hôm nay, vẫn còn đó đó phần nhiều hạng người hèn mạt không dám đứng ra để bảo đảm an toàn chân lý, công bằng. Chúng ta biết sẽ là sai, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ, chỉ vày chúa của mình là dòng bụng, bắt buộc sẵn sàng mặc kệ mọi sự, miễn sao có được mục đích phải chăng tiền…

Tuy nhiên, điều các nhà chỉ đạo Dothái khi xưa ko chừng lại là chính những lựa chọn của chúng ta bây chừ khi họ tìm mọi phương pháp để biện minh, bóp méo Lời Chúa để uốn nắn Lời của Ngài theo ngu ý của ta hầu ship hàng cho những câu hỏi làm xấu xa, đê tiện của mình!

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi cá nhân Kitô hữu hãy chân tình sống khiêm tốn, bén nhạy cảm với Lời của Chúa. Luôn luôn tin tưởng vào quyền năng của Ngài. Tránh thái độ kiêu căng, từ mãn, ích kỷ mà vu khống, đẩy gửi người anh chị em chúng ta vào nơi chết.

Mùa Vọng là mùa sẵn sàng đón chờ Chúa đến. Nhưng, nhằm sự chờ mong mỏi của họ thực sự gồm ý nghĩa, thì ngay trong khoảng thời gian ngắn này, mọi cá nhân phải khiêm tốn, sẵn sàng tiếp nhận Lời Chúa, chuyển đổi lối sinh sống không cân xứng với tin tốt để xứng danh hưởng ơn cứu vớt độ.

Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa ban cho chúng con đã có được tâm tình của fan môn đệ là ước mong sự hoàn thành xong trong câu hỏi trung thành, ngoan ngoãn vâng theo Lời Thiên Chúa. Amen.

Xem vào Thư phòng Xem định hình khác
Xem format khác
Xem Mục lục
Xem Mục lục
Chinese|| Đối chiếu tuy nhiên ngữ
*

*

SÁCH AMAZON
*
*
*
Mua bản sách in
KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOAPHẨM PHỔ MÔN - BỒ TÁT QUÁN THẾ ÂM Hoa Tạng Đồ Thư Quán, Cảnh Mỹ, <Đài Bắc>, Đài Loan Bài giảng đồ vật hai - tháng 12 năm 1983 Số lưu giữ trữ: 08-004-0002 Mời khách hàng mở quyển hạ, trang 798, dòng thứ 5. Trọn sản phẩm này giới thiệu với khách hàng đề mục của phẩm kinh: “Diệu Pháp Liên Hoa gớm – Quán cầm Âm người tình Tát Phổ Môn Phẩm - Phẩm máy 25.”Phần trước đã trình làng với quý vị về thương hiệu kinh, lúc này chúng ta xem mang lại tên phẩm kinh. Pháp môn sư Đại Nghĩa vào phần chú thích đã giải thích rất tường tận, đưa ra tiết. Bọn họ đọc qua phần chú thích này, trước hết biết được vì sao nhân tình Tát có danh hiệu này, nghĩa bởi vì sao ngài được gọi là người tình Tát Quán thay Âm.Kinh Bi Hoa nói rằng, ở quả đât Tán-đề-lam vào một kiếp quá khứ tên là Thiện Trì, bao gồm Phật thành lập hiệu là Bảo Tạng, lại có vị đưa luân vương hiệu là Vô Lượng Tịnh. Vị thái tử trước tiên sau 3 mon cúng dường Phật cùng chư tăng liền phát trung khu Bồ-đề, nguyện rằng: “Nếu tất cả chúng sinh nào đang chịu hầu như khổ óc trong bố đường ác, thường niệm danh hiệu của ta, ta sẽ cần sử dụng thiên nhãn nhằm thấy, cần sử dụng thiên nhĩ để lắng nghe, không cứu giúp được ra khỏi khổ não thì ta nguyện không thành đạo Bồ-đề.” Đức Phật Bảo Tạng dạy rằng: “Ông quán giáp hết thảy bọn chúng sinh, muốn chấm dứt trừ không còn khổ não mang lại họ, vậy ni ta call tên ông là Quán cầm cố Âm.”Điều này giải thích rõ bởi đâu tình nhân Tát có thương hiệu như vậy. Rất có thể thấy rõ, tên tuổi này với nguyện lực đại trường đoản cú đại bi mà người tình Tát thành tựu sau này là hoàn toàn tương ứng.Trong đoạn văn này nhắc lại mẩu chuyện của ý trung nhân Tát từ trong thừa khứ, trong đó bọn họ thấy được điều quan trọng tối yếu đó là việc phát trung khu Bồ-đề. Lời nguyện được kể tới sau sẽ là trong Tứ hoằng thệ nguyện, có nghĩa là “chúng sinh vô bờ thề nguyện độ”. Nhân tình Tát đã phát nguyện như thế.Tâm Bồ-đề là căn bản tu học của chúng ta. Trong các kinh khủng Đại thừa, đức phật vẫn thường dạy dỗ về trung ương Bồ-đề. Bọn họ hoặc là không phát trung ương Bồ-đề, hoặc sẽ phát trung tâm rồi lại để mất đi. Chúng ta phát vai trung phong Bồ-đề rồi thì sao? Rồi thì quên mất, nhằm thối thất đi. Gần như trường đúng theo như vậy có thể nói rằng là khôn cùng nhiều, cứ phát trọng điểm rồi lại xem nhẹ đi.Tâm Bồ-đề là trọng tâm giác ngộ. Bọn họ sống trong cảnh giới này, chỉ việc một niệm mê lầm liền xem nhẹ tâm Bồ-đề.Người quên mất tâm Bồ-đề, dù tu tập hết thảy những pháp lành cũng đầy đủ là bị ma dẫn dắt. Chúng ta thử nghĩ về xem, vấn đề như thế thì gồm nghiêm trọng tuyệt không? cho nên nói tới việc học tập Phật, thiệt sự khôn xiết khó! Liệu có được mấy người giữ chổ chính giữa an trụ khu vực Phật đạo, giữ trung tâm an trụ nơi người yêu Tát đạo? ví như quả thật chúng ta giữ tâm an trụ nơi nhân tình Tát đạo thì nói theo một cách khác là không nhằm mất trung ương Bồ-đề. Nói thật với quý vị, nếu được do vậy thì bài toán tu hành chứng quả bất quá cũng chỉ trong khoảng ba mang lại năm năm cơ mà thôi. Đúng thật do đó không sai. Vậy thì vị sao tu hành không thành tựu? Chỉ do không trụ trọng tâm nơi đạo, liên tục để mất tâm Bồ-đề. Lúc này tôi buộc phải phải giới thiệu sơ qua với quý khách về tâm Bồ-đề. Bởi vì trong giảng con đường này không chỉ có quý vị sống địa phương này, bên cạnh đó có phần tử thu hình nữa. Băng ghi hình hôm nay rồi sẽ chỉ dẫn nước ngoài, sẽ lưu thông rất lớn rãi. đến nên chúng ta có thể hình dung là sẽ có rất nhiều người coi băng ghi hình hôm nay.Bây giờ bọn họ xem đến đoạn tiếp theo, . Nhị chữ “Lăng-nghiêm” là nói trích dẫn từ kinh Lăng-nghiêm. “Bồ Tát từ bỏ trần” là nói trong tởm Lăng-nghiêm, chương “Quán cố gắng Âm người yêu Tát nhĩ căn viên thông” thuộc quyển 6, “Do con từng cúng dường đức tiệm Âm Như Lai, nhờ ơn ngài truyền thụ chất nhận được Kim cang Tam-muội Như huyễn văn huân văn tu, thắng lợi được 32 ứng hóa thân, 14 pháp Vô úy, tứ pháp Bất tứ nghị. Đức quán Âm Như Lai khen nhỏ khéo đã đạt được pháp môn viên thông, đề nghị ở giữa bọn chúng hội thọ ký cho con, hiệu là Quán cố kỉnh Âm.”Đoạn này nói thêm nhân duyên trang bị hai về tên tuổi của người thương Tát Quán cố Âm. Đó là vì ngài cúng dường, thân cận đức Phật Quán cầm cố Âm, với Phật Quán cố gắng Âm tương đồng về trung ương nguyện, tương đương về công hạnh, đề nghị được Phật thọ ký kết cho hiệu là Quán rứa Âm.Đoạn tởm văn này trong bạn dạng giảng giải của pháp sư Viên Anh nằm ở vị trí trang 879. Ví như quý vị có phiên bản giảng giải của pháp sư Viên Anh thì có thể tham khảo thêm.Pháp sư Đại Nghĩa khi chú giải phẩm gớm Phổ Môn này trích dẫn ghê Lăng-nghiêm siêu nhiều. Do vậy nên tôi gồm ghi bên trên bảng đen một đoạn khiếp Lăng-nghiêm trọng yếu để quý vị tham khảo.Những đoạn tiếp sau đều là lời của đức người tình Tát Quán cầm Âm tự nói ra.

Xem thêm: Các công thức hình học lớp 3 ôn tập hình học, lý thuyết toán lớp 3: ôn tập về hình học

“Thế Tôn” là vì Phật đã hỏi về sự việc tu bệnh viên thông, nhân tình Tát Quán cố Âm trả lời với đức phật Thích-ca Mâu-ni, tôn xưng ông phật Bổn sư Thích-ca Mâu-ni là nỗ lực Tôn.“Con lưu giữ lại thuở xưa” là hồi tưởng lại kiếp sống trong vượt khứ, đó chưa hẳn là vượt khứ tính bằng năm tháng, cơ mà là quá khứ từ thời điểm cách đó “vô số kiếp những như mèo sông Hằng”. Người thương Tát có khả năng nhớ lại rất rất lâu xa. Bọn họ thì so với chuyện quá khứ, qua một vài tháng dường như không nhớ lại được, còn những ngài thì lưu giữ biết mọi vấn đề trong đời trước. Và không những là vụ việc đời trước, mà còn là một những sự việc trong tương đối nhiều kiếp trước đó nữa. Họ có mong muốn nhớ biết được như thế không? Đương nhiên là rất muốn. Vậy chúng ta có thể nào nhớ biết được như vậy không? Xin thưa với quý khách là được. Chỉ cần quý vị vận dụng cách thức tu hành của người thương Tát Quán cầm Âm, cứ y theo phương thức ấy mà tu tập, tôi dám nói kiên cố với quý vị, chỉ mấy năm thôi là có thể thành tựu.Chỉ bắt buộc quyết tâm, nhất định không để quên mất tâm Bồ-đề. Điểm then chốt đó là ở đó. Trường hợp luôn gia hạn được ko một cơ hội nào quên mất thì nhất định bao gồm sự thành tựu. nhìn trong suốt một ngày 24 tiếng mà trung tâm Bồ-đề chỉ tồn tại được một vài sát-na, một vài ba giây phút, thì liệu có tác dụng gì chăng? không có công dụng gì cả. Thậm chí là không bàn đến các người không học Phật, tại đây tôi mong muốn nói trong cả những tín đồ đã chân chánh xuất gia, ngày ngày trì niệm thương hiệu Phật, ngày ngày lâu trì ghê điển, mà lại trong một ngày liệu có được bao nhiêu giây phút phát trung ương Bồ-đề? Vậy test nói xem, làm sao thành tựu? mỗi một niệm tưởng rất nhiều chỉ mê mà lại không giác, tà nhưng mà không chánh, lây truyền ô nhưng không thanh tịnh. Cách thức tu hành như vậy, chúng ta thấy là tất cả tu qua vô vàn a-tăng-kỳ kiếp rồi cũng vẫn vậy nhưng thôi, ko thể tất cả sự tiến bộ. Chúng ta phải nhận biết rõ vấn đề đó để từ bỏ cảnh giác.Chúng ta xem đoạn ghê văn tiếp theo.“Thời ấy có đức Phật thành lập hiệu là Quán thay Âm.” Đây là vị Phật mà nhân tình Tát được kề cận theo học. “Con ở vị trí đức Phật ấy phát trọng tâm Bồ-đề.” quý vị xem, khu vực này cũng nói bồ Tát phát trung ương Bồ-đề, rồi trong gớm Bi Hoa, trong đoạn tởm văn bọn họ vừa phát âm qua, câu trước tiên cũng nói phát tâm Bồ-đề. “Đức Phật ấy dậy con từ vị trí lắng nghe, tứ duy, tu tập nhưng mà nhập vào chánh định.” khiếp văn cho chỗ này là không còn một đoạn.Trước tiên tôi đề xuất cùng với khách hàng bàn qua 1 vấn đề trọng yếu, kia là câu hỏi phát tâm. Vào phần trước, khi khám phá về tên kinh, tôi đã có giảng qua chữ pháp (法). Pháp được dùng để chỉ bình thường vô lượng vô số các pháp thuộc trần gian và xuất chũm gian, nhưng nếu quy kết lại thì ko ngoài tía cương lĩnh lớn, sẽ là chúng sinh pháp, Phật pháp và chổ chính giữa pháp. Tôi sẽ không còn lặp lại hầu hết điều đang giảng. trọng yếu tuyệt nhất là tâm pháp. Trọng điểm là bản thể của không còn thảy muôn pháp. Hết thảy kinh khủng rốt ráo của Đại thừa phần đông giảng giải về trọng điểm pháp. Giác ngộ được trung tâm pháp thì trung ương đó hotline là Phật pháp, mê lầm trung khu pháp thì trọng điểm đó điện thoại tư vấn là chúng sinh pháp. Cho nên cả cha pháp vốn từ cỗi nguồn chỉ là 1 pháp.Tâm Bồ-đề cũng chính là tâm giác ngộ, hay nói biện pháp khác, chính là Phật pháp. Trung khu Bồ-đề đó là tâm Phật, là trọng điểm gieo nhân căn phiên bản để tu hành bệnh quả. Những vị đồng tu học Phật gần như đã được nghe qua rồi, fan xưa tất cả câu: “Gieo nhân ko chân chánh, chỉ được trái tà vạy.” chúng ta tu hành từ vô lượng kiếp xa xưa cho đến hôm nay, bây giờ chỉ được quả báo như vậy này là chân thành và ý nghĩa gì? cần được thấu nắm rõ ràng, chính là do nhân tu hành không chân chánh, thường nhằm mất đi trọng điểm Bồ-đề. Kinh điển Đại thừa giảng về trung tâm Bồ-đề, chẳng hạn như trong Đại quá Khởi tín luận giảng rằng, trước tiên là trực tâm, tâm ngay thẳng chất trực; vật dụng nhì là rạm tâm, vai trung phong tin cứng cáp sâu vững; thứ tía là đại bi tâm, tâm bi mẫn rộng lớn khắp. Thật ra thì cả cha tâm này cũng chỉ là 1 trong tâm. Trực trung tâm là bản thể, thâm trung tâm là tự thọ dụng, tự làm công dụng cho mình, với đại bi trung tâm là tha lâu dụng, làm cho lợi ích cho tất cả những người khác. Mang lại nên bọn họ ứng xử với những người khác, xử lý các sự việc, rất cần phải vận dụng trọng điểm đại bi. Đối với chính mình thì phải vận dụng thâm tâm. Trong phần chú giải giảng giải khôn xiết nhiều, chỉ hại là quý khách càng phát âm lại càng thêm mê hoặc, càng phát âm lại càng không hiểu, cho nên vì thế tôi sử dụng cách mô tả đơn giản nhất nhằm quý vị dễ hiểu, trực chổ chính giữa đó chính là tâm bình đẳng. Họ thử suy nghĩ xem mình đã đạt được tâm ấy giỏi không? chúng ta ở trong gần như hoàn cảnh, giành được bao lần giữ chổ chính giữa bình đẳng? không còn thảy rất nhiều là ko bình đẳng. Cơ hội nào so với những người khác cũng thấy mình bao gồm ưu điểm, lúc nào thì cũng thấy người khác không bằng mình. Đó chính là tâm phàm phu, là vai trung phong phân biệt, dính chấp, vướng mắc, vọng tưởng. Đó là mê lầm, không hẳn giác ngộ. Giả dụ giác ngộ rồi thì muôn pháp đều bình đẳng như nhau. Trước đây tôi đã từng có lần nói qua, vào cảnh giới của Phật với chư Đại nhân tình Tát thì “hết thảy chúng sinh vốn vẫn thành Phật”, “chúng sinh hữu tình với vô tình, thảy phần đông thành tựu toàn vẹn trí tuệ viên mãn”. Chỉ cần sử dụng trực trọng điểm mới rất có thể chứng đắc được cảnh giới ấy, mới thể nhập được vào cảnh giới ấy, mới có thể an trụ vào cảnh giới ấy.Đó đó là chân trọng điểm của bọn chúng ta, là bản tâm của chúng ta. Bạn dạng tâm xưa nay vốn bình đẳng, không có cao thấp, chúng ta đã tấn công mất đi .Nghe Phật khuyên dạy dỗ thì chúng ta cũng phân phát tâm, chỉ gồm điều trong một sát-na vừa phát vai trung phong thì sát-na kế tiếp đã hết bình đẳng, đã để mất đi.Tâm Bồ-đề rước trực tâm bình đẳng này làm nền tảng. Nếu như không có trực trọng điểm thì cho tới thâm vai trung phong với đại bi tâm mọi không thể có. Quý vị không nên cho rằng tuy đối với người không giống không bình đẳng nhưng vẫn rất có thể rất từ bỏ bi. Quý vị nên tìm hiểu rằng, trung tâm tự bi đó chỉ là nhiều loại tình duyên theo ái nhiễm, các loại tình duyên theo chúng sinh, chưa hẳn tâm đại trường đoản cú bi được giảng giải vào Phật pháp Đại thừa. Cũng chính vì tâm đại từ bỏ bi của Phật pháp Đại quá là từ khu vực trực tâm bình đẳng mà khởi sinh.Hoặc như nói về thâm tâm, chổ chính giữa tin cứng cáp sâu vững, bọn họ thấy gồm có tâm rất thanh tịnh, như những vị A-la-hán của tiểu thừa, các vị Phật Bích-chi, người yêu Tát quyền giáo, thảy đều phải sở hữu tâm thanh tịnh, xong xuôi sạch hết hai loại phiền não kiến hoặc và tư hoặc, lẽ nào nói theo cách khác đó chưa phải là thâm trọng điểm hay sao? Xin thưa với quý vị, đó không hẳn các vị Thanh văn, Duyên giác, tự căn bạn dạng vốn không tồn tại phát trung tâm Bồ-đề, cho nên trong Pháp hội Lăng-nghiêm nói rằng bọn họ là ngoại đạo. Những vị A-la-hán, Phật Bích-chi gần như là nước ngoài đạo. Chữ ngoại đạo này là nói còn ở ngoài cửa, so với cửa Phật call là nước ngoài đạo, không hẳn nói là bên ngoài đạo Phật. Đó là đa số ngoại đạo nằm trong đạo Phật.Vì sao gọi các vị ấy là ngoại đạo? vì họ ko phát tâm Bồ-đề. Ko phát vai trung phong Bồ-đề có nghĩa là cầu pháp ở quanh đó tâm, cho nên gọi là ngoại đạo.Cho nên rất có thể thấy, chủ đạo của sự việc là ở trọng tâm Bồ-đề. Chúng ta phải hết sức đặc biệt quan trọng xem trọng, không nên cho rằng ngày ngày niệm Phật là đủ. Trường đoản cú vô lượng kiếp mang đến nay, có đời nào kiếp nào chúng ta không niệm? Niệm bởi vậy rồi có chức năng gì không? Xưa ni ta vẫn chưa từng thấy được lẽ thật, trước đó chưa từng nhận rõ sai lầm. Thâm trung ương cũng đó là tâm thanh tịnh. đến nên chúng ta tự mình thọ dụng, từ bỏ mình hưởng thụ. Thưởng thức điều gì? tâm thuật thanh tịnh, đó đó là sự thưởng thức cao nhất. Bất kỳ là sinh sống trong yếu tố hoàn cảnh nào, giả dụ như vai trung phong thanh tịnh thì kia đều là một sự tận hưởng thụ. Đó gọi là chánh định. Sự hưởng thụ như vậy call là chánh thụ.Sự thưởng thức đó, so với hết thảy những pháp giới cơ mà nói, các là pháp giới tốt nhất chân. Nơi những cõi trời quý khách cũng không thọ dìm sự vui sướng, tâm vẫn giữ lại được thanh tịnh. Giả dụ như <ở cõi trời> quý vị thấy vui thì tâm đã mất thanh tịnh, vẫn đánh mất sự thanh tịnh. Nếu như như sống trong âm ti mà quý khách thấy khổ, sẽ là tâm đang không được thanh tịnh. Nếu trung tâm thực sự tịnh tâm thì dù ở cõi trời giỏi trong âm phủ cũng đều hưởng thụ bình đẳng như nhau, đều không nhận lấy . Đó call là sự trải nghiệm chân chánh.Cho bắt buộc trong Phật pháp nói tới tam-muội, vào quyển trước quý vị thấy có nói tới Bồ Tát Hoa Đức, vào câu kinh sau cuối nói “Hoa Đức người tình Tát đắc Pháp Hoa Tam-muội”. Tam-muội đó chính là chánh thụ. Mọi gì chúng ta hưởng thụ bây chừ đều không bình thường, ko chân chánh, với hầu như tình cảm như mừng, giận, buồn, vui, yêu, ghét... Sự trải nghiệm với bảy một số loại cảm xúc, năm sản phẩm công nghệ dục lạc, bởi vậy đều là không bình thường, không chân chánh. Đó là sự hưởng thụ của phàm phu, sự thưởng thức hư vọng không chân thật, ko bình thường. Đó chưa phải là sự thưởng thức chân chánh.Liệu tất cả mấy người thấu hiểu được cảnh giới này? Liệu mấy người rất có thể nhận hiểu rằng chỗ tốt đẹp như vậy? Đó chính là tác dụng sinh khởi tự trực tâm. Cho nên vì vậy khi vai trung phong của quý vị bình đẳng thì sự hưởng thụ của từ bỏ thân quý vị nhất thiết là thanh tịnh, ứng xử với người khác, xử lý đông đảo sự việc, cũng phần nhiều sẽ tương đối đầy đủ tâm đại từ bỏ đại bi. Khi nói “vô duyên đại từ” thì vô duyên tức là không tất cả điều kiện. “Đồng thể đại bi” thì chân thành và ý nghĩa “đồng thể” rất có thể xem nơi tên ghê mà biết rõ được. Hết thảy muôn pháp đều do nơi một trung tâm này biến hiện, vậy làm cho sao rất có thể không cùng một thể? Trong gớm Hoa Nghiêm nói rất hay: “Nên tiệm tánh pháp giới, hết thảy bởi tâm tạo.” Vậy chính là tâm nào? chính là chân chổ chính giữa của mỗi chúng ta. Y báo cùng chánh báo chỉnh tề trong mười pháp giới đều là do một trung khu của ta phát triển thành hiện nhưng thành. Trường hợp như quý vị ko mê lầm thì hết thảy phần đa cảnh giới kia đều là một trong những cảnh giới Phật. Vì chưng quý vị mê lầm nên mới có sự phân phân thành mười pháp giới, mới bao gồm đến vô lượng vô biên pháp giới.Đó là giải thích về trọng điểm Bồ-đề theo cách dễ dàng và đơn giản nhất.Không phát chổ chính giữa thì không biện pháp gì tu tập được. Ko phát trung khu thì Phật, bồ Tát cũng cần yếu giáo hóa quý vị. Nói bí quyết khác, chư Phật, nhân tình Tát mong mỏi giáo hóa quý vị mà lại quý vị ko đủ trình độ chuyên môn , ko đủ đk .Ví như lúc quý vị khát nước thô miệng, ao ước hỏi tín đồ khác xin một bát trà ngon, không những là giải khát mà cũng muốn được hưởng thụ trà. Tuy vậy quý vị lại không tồn tại trong tay cái bát uống trà. Tín đồ khác tất cả trà cũng lần khần phải có tác dụng sao, không có cách gì khiến cho quý vị uống trà. Ít duy nhất quý vị cũng cần tự mình đem đến chén đựng trà.Cho cần trong Phật pháp có kể đến pháp khí, nghĩa là đồ vật đựng pháp. Từ bỏ thân quý vị phải có một cách đầy đủ điều khiếu nại pháp khí <để tiếp nhận giáo pháp>. Đó là đk gì? Đó là phát trung ương Bồ-đề. Quý vị chân chánh phát trung ương Bồ-đề thì chư Phật, ý trung nhân Tát thường hiện mang đến tìm quý vị. Bởi sao vậy? bởi quý vị gồm đủ tư cách, quý vị rất có thể học tập Phật pháp Đại thừa, không chỉ có vậy trong một đời này quý vị nhất định sẽ thành tựu, chư Phật, nhân tình Tát lẽ như thế nào lại ko hoan hỷ? đời đời kiếp kiếp vẫn thường khuyên nhủ quý vị cơ mà quý vị vẫn không chịu đựng thực sự phát tâm, không chịu thực sự con quay đầu. Hiện nay quý vị thực sự vẫn phát tâm, thực sự đã quay đầu, demo nghĩ mà lại xem, các ngài sẽ vừa lòng thích ý biết bao! cho nên quý vị ko được mang đến rằng họ không được gặp mặt Phật, không được chạm mặt Bồ Tát, không tồn tại được nhân duyên giỏi đẹp. chư Phật, người thương Tát lúc nào thì cũng ở chung quanh quý vị, cân nhắc quý vị, một khi quý vị hồi trọng tâm chuyển ý thì các ngài mới hiện thân. Còn giả dụ quý vị vẫn tiếp tục niệm niệm hấp dẫn điên đảo thì các ngài tất cả hiện thân ra cũng vô nghĩa gì. Vì thế chẳng những không được gì tốt mà ngược lại còn gây tai hại. Vày sao vậy? do sẽ làm cho tăng trưởng tà kiến của quý vị, có tác dụng tăng thêm cơ hội tạo nghiệp đến quý vị. Quý vị gồm nhận phát âm thấu triệt được chỗ này thì mới thấy là chư Phật, nhân tình Tát thực sự hết sức từ bi.Đoạn tiếp theo bên dưới nói về sự việc cúng dường. Sau đây tôi đã giảng tới việc cúng dường.Cúng dường gồm hai loại. Thứ nhất là thân thờ dường, kia là chúng ta gần gũi, góp việc, phụng sự, sửa chữa các ngài nhưng mà làm việc, đó là 1 loại bái dường.Loại bái dường sản phẩm hai hết sức đặc biệt thiết yếu là phát vai trung phong cúng dường. Đó là phát chổ chính giữa Bồ-đề, vâng tuân theo lời dạy, đó call là sống động cúng dường.Quý vị xem trong tởm Hoa Nghiêm ngợi khen xưng tán công đức cúng dường, đó thực thụ là “chỉ Phật với Phật bắt đầu rõ biết hết”. Trong kinh Hoa Nghiêm cũng đều có dành riêng rẽ một phẩm ngợi khen tán thán câu hỏi phát trọng tâm Bồ-đề, đó là phẩm “Sơ phát trọng điểm công đức”. Ghê này trước đây tôi đang giảng qua rồi. Một khi quý vị phát tâm tu hành thì chư Phật, bồ Tát gần như sẽ niềm nở đến, khăng khăng sẽ giáo hóa, dạy mang lại quý vị phương thức tu hành. Nói đến phương thức tu hành thì chính là tu tam tuệ, .Bồ Tát Quán thế Âm nói “dạy mang đến con” là tự nói lại bài toán đức Cổ Phật Quán cụ Âm từng dạy mang đến ngài “từ chỗ văn (lắng nghe), tư (tư duy), tu (tu tập) mà nhập vào chánh định”. Những người dân mới học Phật khôn xiết thường hiểu sai tía chữ “văn tư tu” (聞思修).Nói về văn (聞), nghĩa là lắng nghe, vậy như tôi giảng khiếp ở đây, quý khách ngồi nghe, tất cả gọi là văn không? Trong lúc nghe đến lại vừa nghe vừa lưu ý đến về ý nghĩa sâu sắc trong đó, thế có gọi là tư (思), nghĩa là tứ duy tuyệt không? Xin thưa cùng với quý vị, này đều là sai trái cả, đầy đủ là quý vị tự khởi sinh vọng tưởng ở này mà thôi.Văn tuệ, cho tới tam tuệ, là tương đối khó đạt được. Do sao khó đạt được? cũng chính vì quý vị không tồn tại tâm Bồ-đề. Nếu không tồn tại tâm Bồ-đề thì chỉ rất có thể giảng mang đến quý vị giáo pháp gì? Chỉ có thể giảng về giới định tuệ, tức là tam học, quý vị rất có thể tu học tập được. Những người dân mới học tập Phật chỉ rất có thể tu học tập được , còn kể đến tam tuệ thì không có tư cách. Quý vị thử nghĩ mà xem, văn tư tu điện thoại tư vấn là tam tuệ, bọn họ định còn chưa có, làm thế nào có tuệ? Ở đây nói định chưa phải loại định phổ thông, hay định của sản phẩm Thanh văn, Duyên giác, cũng phần đa không phải, cơ mà là kể tới đại định nhưng mà hàng nhân tình Tát tu tập. Trong định ấy đang khai mở tuệ.Thật ra những người dân tu tập theo Tiểu thừa đạt đến thánh quả thứ tư, quả A-la-hán, chiến thắng tuần tự 9 bậc định, chỉ nuối tiếc là các vị cơ hội an trụ vào định lại không chịu đựng buông xả cảnh giới định ấy nhằm vượt lên đến cảnh giới cao hơn. Ví như như những vị ấy phát trung khu không trụ nghỉ ngơi cảnh giới định ấy, hy vọng vượt lên cảnh giới cao hơn vậy thì đó hotline là phát vai trung phong Bồ-đề. Cho nên người ta gọi là bỏ đường nhỏ theo con đường lớn, vào thời gian đó vị ấy liền gồm trí tuệ. Khởi ý vượt qua như trên đó là trí tuệ. Trong chỗ tất cả trí tuệ đó, chư Phật, người thương Tát nhất quyết sẽ hiện mang lại giáo hóa, trong trí thông minh ấy liền có văn tuệ, tư tuệ, tu tuệ.Có thể thấy được những tầng bậc của tuệ, tương tự như một căn nhà lầu có bố tầng. Tầng thứ nhất là học tập giới, tầng trang bị hai là tu định, tầng thứ tía là khai mở trí tuệ. Tiếp nối rồi mới có văn tuệ, tư tuệ, tu tuệ. Đó là một trong loại cương lĩnh tu học, là cương lĩnh tu học tổng quát trong Phật pháp Đại thừa. Cương cứng lĩnh tu học tổng quát của Tiểu quá là Tam học, có nghĩa là giới, định, tuệ. Cưng cửng lĩnh tu học tổng quát của Đại vượt là Tam tuệ, tức là văn, tư, tu. Mục tiêu của Tiểu thừa là chứng đắc thiên chân Niết-bàn, , còn phương châm của Đại vượt là thể nhập chánh định.Chánh định là gì? Trong khiếp Lăng-nghiêm điện thoại tư vấn là đại định Lăng-nghiêm. Trong pháp môn niệm Phật của chúng ta gọi là nhất trọng điểm bất loạn. Tên thường gọi tuy khác nhau nhưng vẫn luôn là một. Trong những pháp môn dùng tên gọi không như là nhau nhưng vẫn luôn là cùng một cảnh giới. Sự trình diễn của ý trung nhân Tát Quán cụ Âm trong pháp hội Lăng-nghiêm là nhắc về thừa khứ của ngài, theo như đúng phương pháp, theo như đúng cương lĩnh tu tập bởi đức Phật tiệm Âm chỉ dạy, nhờ vào đó hội chứng đắc đại định Lăng-nghiêm. Kinh Pháp Hoa và kinh Hoa Nghiêm hầu như thuộc về Viên giáo, vậy so trong những địa vị của hàng ý trung nhân Tát thì nhân tình tát Quán cố Âm lúc đó ở vào địa vị nào? căn cứ theo trong khiếp Lăng-nghiêm nói thì ngài “vừa bắt đầu nhập Chánh định”, tốt nói giải pháp khác, ngài là ý trung nhân tát Sơ trụ của Viên giáo. Theo trong gớm Hoa Nghiêm như chúng ta đã thấy thì chưa hẳn ngài ngơi nghỉ Sơ trụ mà bắt buộc là cao hơn. Vào phẩm Phổ môn , tình nhân tát không nói gì về việc tu hành của mình, nhưng mà chỉ nói tới đại dụng, đại nguyện cứu vãn độ bọn chúng sinh của ngài. Tất yếu là ngài phải bao gồm sự thành tựu rồi, trường hợp ngài không tự mình đạt được sự thành tựu, thì làm sao hoàn toàn có thể từ nơi tánh thể khởi lên tác dụng? trường hợp nói ngài chỉ vừa mới thể nhập đại định, như câu “tùng văn bốn tu nhập tam-ma-địa”, thì không thể có tác dụng giáo hóa bọn chúng sinh, chưa thể phát huy được chức năng tu chứng, bởi vì cảnh giới nhưng mà ngài triệu chứng nhập vậy nên hãy còn cạn cợt. Nhưng mà nếu bảo rằng ngài đang đi vào rộng độ bọn chúng sinh, thì địa vị đã chứng đắc của ngài độc nhất định đề xuất là đã siêu sâu xa, hết sức sâu xa.Cho nên, phải kết hợp đọc cả bố bộ gớm Lăng-nghiêm, Hoa nghiêm với Pháp hoa thì họ mới có thể hiểu được một biện pháp đúng thật về ý trung nhân Tát Quán chũm Âm, còn chỉ khi có được nhận thức đúng thật do đó rồi, họ mới có thể xây dựng được ý thức của chính mình, new biết làm thế nào để rất có thể có được sự cảm ứng giao hòa với nhân tình Tát Quán cầm Âm. đến nên, đối với giáo lý này hoàn hảo nhất không được coi như thường, độc nhất định đề nghị hết sức chú tâm nghiên cứu.Chúng ta vẫn giảng đến “văn tuệ”, vậy “văn” ở đó là gì? Văn là nghe, ở đây nói đến tánh nghe của tai. Dùng tánh nghe này nhằm nghe lẽ chân thực như như, đó đó là nói về chân lý. Phương thức này ngay chớp nhoáng khởi phạt trí tuệ mầu nhiệm ban sơ, như trong luận Khởi tín call là bản giác tuyệt thủy giác, có nghĩa là tánh giác ban sơ. Tánh giác lúc đầu này, xin thưa với khách hàng rằng, đó chính là Chánh giác, trong ghê thường gọi là A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, theo ý nghĩa mà dịch ra Hán Việt là Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. Tánh giác ban sơ đó ngay lập tức nơi lúc này này cũng đó là do chánh đẳng chánh giác từ lúc đầu đó hiển hiện nhưng mà thành. Sử dụng chữ “văn” là chỉ tánh nghe, có ý nghĩa như vậy.Vậy còn cầm nào là bốn tuệ? tứ tuệ hay trí tuệ của sự tư duy, là nói sự quan gần kề trong chánh giác, hoàn hảo và tuyệt vời nhất không phải nói đến ý thức. Đại sư Giao quang đãng trong sách Lăng-nghiêm chánh mạch dạy chúng ta “bỏ thức sử dụng căn”. Vậy thức chính là gì? đó là nói mang đến ý thức. Fan tu thiền, dịp tham thiền buộc phải lìa quăng quật tâm ý thức mà thực hiện việc tham thiền. đa phần những phương thức ở trong nhà thiền hầu như là phụ thuộc ý căn, tức là căn tánh của ý căn, áp dụng từ đó để thâu nhiếp cả sáu căn, hầu như là dùng cách làm đó. Người yêu Tát Quán cầm Âm thì lại từ khu vực tánh nghe nhưng mà khởi sự công phu. Nói chung, tín đồ tu tập áp dụng căn tánh của sáu căn thì nhất định các thành tựu. Ví như quý vị phụ thuộc vào sáu thức, suôn sẻ thức, hoặc cần sử dụng mạt-na thức, thì cũng đầy đủ hỏng việc. Bất kỳ là quý khách tu theo pháp môn nào, vậy nên cũng phần đa gọi là pháp phàm phu, là pháp của chúng sinh, không thể giải thoát sinh tử, không thể thoát ra khỏi Tam giới. Đây là điều họ phải luôn ghi nhớ.Dùng trung khu phàm phu chính là dùng trung ương ý thức, chỉ có mỗi một cách cứu vãn, đó là dùng pháp môn niệm Phật, “đới nghiệp vãng sanh”, nghĩa là rất có thể vãng sinh về cõi Phật sở hữu theo cả nghiệp báo hiện nay còn. Đó là lý do vì sao pháp môn niệm Phật được gọi là “nan tín bỏ ra pháp”, nghĩa là rất khó tin nhận. Cũng chính vì hết thảy những kinh luận Đại thừa, tè thừa đầy đủ không thấy nói như vậy, không hề thấy nói đến chuyện “đới nghiệp vãng sinh”. Chỉ có pháp môn niệm Phật này nói đến thôi. Tuy vậy pháp môn này cũng cần phải phải nghiên cứu học tập cho rõ ràng rõ ràng, tránh việc tự mình dìm hiểu không đúng lầm. Vị sao vậy? họ trong quá khứ đối với chư nhân tình Tát cũng gần như như nhau, những ngài đã tu tập qua vô vàn kiếp thì bọn họ cũng tu tập qua rất nhiều kiếp. Nhưng các ngài thì đã thành Phật còn họ vẫn là phàm phu trong sinh tử luân hồi. Nguyên nhân vì sao? Vì các ngài đã từng có lần quay đầu tỉnh giấc ngộ, còn chúng ta từ xưa tới lúc này chưa lúc nào chịu cù đầu. Chẳng những không xoay đầu, trong cả khi niệm Phật chúng ta cũng không có lấy một niệm đến tốt, chỉ biết tu hành mù quáng, đời đời kiếp kiếp cũng phần nhiều là tu hành mù quáng. Ví như quý vị ko tu hành mù quáng thì hẳn vẫn sớm về đến quả đât Tây Phương cực Lạc, cửa hàng chúng tôi ở đây hiện nay phải kính cẩn tôn xưng quý vị là “thượng thiện nhân”, là bậc nhân hậu thiện cao quý, hoặc quý vị cũng đã thành Đại bồ Tát, đâu gồm còn nên cùng ngồi lại khu vực đây với chúng tôi? mang lại nên rất có thể thấy rằng khách hàng niệm Phật chưa tốt, nghĩa là không niệm được đến mức công phu thành khối, cho nên không thể được vãng sinh. Nay bọn họ lại chạm chán được Phật pháp trong đời này, nếu vẫn cứ một con đường tu hành mù quáng như xưa thì kiếp sống này rồi cũng trôi qua uổng phí, y như những kiếp vẫn qua trong vượt khứ nhưng mà thôi. Rồi cho kiếp sau thì không chắc chắn gì gồm được đk như kiếp này, cơ hội đó hẳn là càng cực nhọc khăn phức tạp hơn nhiều. Mang đến nên, nếu như không nhận thức đúng thì làm sao tu hành đúng hướng? mong muốn nhận thức đúng thì trước tiên yêu cầu nghiên tầm lý luận mang lại thông suốt. Họ bỏ biết bao thời gian, biết bao sức lực tinh thần để phân tích bộ Di-đà gớm sớ sao, mục đích để triển khai gì? trọn vẹn không ngoài câu hỏi muốn nắm rõ giáo lý, phương pháp, cảnh giới trong số đó cho thiệt rõ ràng, nhằm trong một đời này họ quyết định đề nghị được vãng sinh, không để trôi qua vô ích.Bộ Sớ sao ấy giảng sang 1 lần đã mất tứ năm, họ hiện tại có băng ghi âm, từng cuốn băng là 90 phút, đã có 325 cuốn băng bởi vậy mà vẫn chưa giảng xong. Tiếp thu kiến thức như vậy, cũng chỉ vì muốn xác định rõ mục tiêu của chúng ta là gì. Như vậy rất có thể thấy rằng, pháp môn niệm Phật này cũng ko phải tiện lợi như fan ta hay tưởng tượng. Trường hợp nói rằng pháp này dễ thực hành, pháp này đơn giản và giản dị dễ dàng, chính là so ra dễ dàng hơn tất cả các pháp môn khác. Điều này thì hoàn toàn đúng thật, không sai chút nào. Vày sao vậy? Vì các pháp môn khác nếu muốn thành tựu thì đều sở hữu đủ giới, định, tuệ, phải tất cả “văn tứ tu”, phải “nhập tam-ma-địa”, quý vị độc nhất vô nhị định nên đi theo con phố như vậy, cho dù tám vạn tứ nghìn pháp môn cũng không ra ngoài nguyên tắc này, và trong số ấy cũng không nói tới chuyện “mang theo nghiệp”. Theo tuyến đường ấy thì “nhập tam-ma-địa” như vừa giảng qua, cũng đó là “nhất trọng điểm bất loạn”.Nói rằng tu tịnh thổ dễ, vậy thì dễ dàng ở điểm nào? Đó bởi vì có vấn đề “đới nghiệp vãng sinh”, nghĩa là rất có thể mang theo nghiệp hiện còn để vãng sinh về cõi Phật, bởi vì ở đó gồm “phàm thánh đồng cư độ”, là cảnh giới cơ mà kẻ phàm bậc thánh hoàn toàn có thể chung sống thuộc nhau. Phần trước đang nói với quý vị, phải bao gồm công phu tiệm chiếu thì bài toán niệm thương hiệu Phật mới có thể có hiệu lực. Trở lại với vấn đề của bọn chúng ta, ý trung nhân Tát Quán ráng Âm khi tất cả thỉnh cầu phần đa ứng hiện, nhưng việc niệm thánh hiệu ý trung nhân Tát Quán thế Âm cũng phải niệm đến mức “nhất trung ương bất loạn”. Sự “nhất trọng điểm bất loạn” này so với kể tới trong ghê A-di-đà là trọn vẹn giống nhau, bao gồm nhất chổ chính giữa về sự, gồm nhất vai trung phong về lý, cũng đều có công phu thành khối. Muốn có sự “cảm ứng đạo giao” với người yêu Tát, mong mỏi “hữu ước tất ứng” thì về tối thiểu cũng yêu cầu niệm thánh hiệu người tình Tát dành được đến mức công lao thành khối, không hề xen tạp. Khi đạt đến cả độ ấy thì tất cả sự muốn cầu gì rồi cũng đều được đáp ứng.Vậy chúng ta cũng nên đặt câu hỏi, lúc ấy quý vị ao ước cầu điều gì? Tu niệm đạt đến mức ấy thì khách hàng đã tất cả đủ tư phương pháp để kết giao, nói chuyện như đồng đội ngang hàng với người tình Tát, cho nên rất có thể nói: “Bồ Tát Quán vậy Âm, tôi hiện thời có chút chuyện cho làm phiền tình nhân Tát, người thương Tát hãy giúp tôi.” người thương Tát cố định sẽ đáp ứng. Thời gian đó quý vị mong mỏi cầu công danh phú quý, danh tiếng, lợi chăm sóc trên đời này, toàn bộ đều được cả, ý trung nhân Tát đều sẽ giúp đỡ cho quý vị. Nhưng lại cầu các thứ như thế thì thật là trẻ con quá! Vậy cần cầu điều gì? Hãy mong thành Phật, ước thành tình nhân tát. Đã không cầu thì thôi, cầu thì nên cầu chuyện lớn, đừng ước chuyện nhỏ tuổi nhặt. Quý vị vẫn tu tập đến cả ấy thì phải hiểu rõ ý nghĩa này. Phân phát khởi được niềm tin kiên cố thì một lần tham gia Phật thất quán Âm này không đến nỗi vô ích. Đối với 1 đời tu hành của khách hàng thì đó là thời điểm đặc biệt then chốt, phải nắm bắt cho thiệt tốt. Mang đến nên, “tư tuệ” nói đơn giản dễ dàng thì đó là chánh tri chánh kiến. Chánh đẳng chánh giác cũng chính là chánh tri chánh kiến, cũng đó là tri loài kiến Phật được giảng giải trong tởm Pháp Hoa.Tu thiền nên lìa chổ chính giữa ý thức, tu theo Giáo tông cũng nên lìa trung ương ý thức, ko lìa trung tâm ý thức thì không thể giải quyết triệt nhằm được. Niệm Phật cũng đề xuất lìa trung khu ý thức, còn nếu như không lìa trung tâm ý thức thì thiết yếu đạt cho nhất chổ chính giữa bất loạn, tuy nhiên vẫn rất có thể đạt được nhất trung tâm về sự, vẫn có thể đạt được lao động thành khối. Ưu điểm của pháp môn niệm Phật chính là ở địa điểm này. Trong Thiền tông cùng Giáo tông, nếu fan tu tập ko lìa trung tâm ý thức thì tất yêu thấu triệt sinh tử, không có cách nào để vượt bay luân hồi. Vì đó có thể thấy được sự thù chiến hạ của pháp môn niệm Phật. Khi tôi đến giảng ghê ở Hoa Kỳ, tôi không chạy theo sự ưa thích của đa số người. Có khá nhiều người ham mê tu thiền, có tương đối nhiều người mê say Mật tông. Tôi cũng từng đi mọi đó trên đây giảng không hề ít về thiền. Tôi cũng rất có thể làm ra dáng như một hành mang Mật tông. Nhưng mà tôi không giảng những môn ấy, tôi chỉ chăm giảng pháp môn Tịnh độ. Bởi vì sao vậy? vì chưng không dễ có được cơ duyên một lần mang lại Hoa Kỳ. Vì thế không mang đến thì thôi, đang đi đến rồi thì buộc phải thuyết giảng pháp chân thật. Vậy bao gồm người mừng đón hay không? Quả có không ít người tiếp nhận. Có những người vốn sẽ học Thiền, học tập Mật tông, cho nghe tôi giảng mấy lần thì tâm họ dao động, rồi thì con quay sang mong muốn tu Tịnh độ. Quý vị có thể thấy đó là hiện tượng lạ tốt. Rất có thể thấy rằng, giáo pháp sống động thì độc nhất vô nhị định sẽ sở hữu được người tiếp nhận, sẽ có chư Phật, người tình Tát ngấm ngầm ủng hộ, gia trì.Thế nào call là tu tuệ (修慧)? Tu tuệ chính là chân thành và ý nghĩa trong kinh vị trí này giảng là “văn huân văn tu”. Người yêu Tát trong Hội Lăng-nghiêm còn thêm vào trong 1 chữ huyễn: “truyền cho nhỏ phép như huyễn ”. Một chữ huyễn đó đó là “ba luân mọi không”, không còn sức quan trọng đặc biệt thiết yếu, độc nhất vô nhị định đề xuất “ngay nơi tướng lìa tướng”, đưa ra quyết định không thể trụ chấp vị trí tướng. Do sao vậy? Một khi đã có sự bám chấp, trụ khu vực tướng thì không thể nói là quay chiếc nghe vào trong, bắt buộc nói là soi chiếu bên trong, sẽ là tâm đã bôn ba đuổi theo cảnh bên ngoài. Công phu do đó hết sức tinh tế và sắc sảo ẩn mật, trong những một sát-na ngắn ngủi đều luôn phải quay về soi rọi từ tâm.Trong ghê Lăng-nghiêm giảng rằng: “Phản văn văn từ bỏ tánh, tánh thành Vô thượng đạo.” mang lại nên, quý vị buộc phải thấu hiểu cụ thể thế làm sao là “phản văn” (quay ngược dòng nghe vào trong), đó chính là điểm quyết định then chốt của công trạng tu tập. Đây cũng là điều tôi vừa nói nghỉ ngơi trước, căn bạn dạng cần thiết đó là tâm Bồ-đề. Trường hợp quý vị không có tâm Bồ-đề thì tảo tánh nghe lại cũng có gì để nghe? lúc đó dù có “quay tánh nghe lại” cũng chỉ cần vọng tưởng phân biệt bám chấp. Quý vị đuổi theo duyên dính víu bên phía ngoài là vọng tưởng bám chấp, tảo vào bên phía trong là duyên bám víu, cũng lại là vọng tưởng dính chấp. Cho nên, xét cho tới tận cỗi nguồn thì trung khu Bồ-đề là hết sức đặc biệt quan trọng thiết yếu. Trọng điểm Bồ-đề là chân tâm, chẳng đề nghị vọng tâm. Chân trung tâm là tâm bình đẳng, lìa hết thảy hầu như hình tướng, từ nó có nghĩa là hết thảy các pháp, quý vị buộc phải khởi sự tu tập từ bỏ nơi trung tâm này.Tu tuệ khởi sinh công đức không thể nghĩ bàn, đó cũng đó là trí tuệ hiện tiền. Trí tuệ hiện nay tiền, xét về phía bên trong thì chính là như trong khiếp Lăng-nghiêm nói “mở sáu gút thắt, quá khỏi ba không”. Được bởi thế thì từ thân mình mới có thể chứng đắc được đại định Lăng-nghiêm, mới rất có thể nhập vào chánh định. Mang đến nên, chánh định hay tam-ma-địa chính là sự hợp tốt nhất của định với tuệ. Quý vị xem trong Pháp Bảo Đàn Kinh, Lục Tổ Đại Sư sẽ vì chúng ta mà giảng rõ các pháp ngồi thiền, tu định. Pháp ngồi thiền của ngài rất cần phải thấu hiểu làm sao cho thật rõ ràng, chẳng đề xuất cứ ngồi yên xếp bằng mà điện thoại tư vấn là ngồi thiền. Lục Tổ được khai ngộ từ ghê Kim Cang, vì vậy ngài giảng giải về thiền, dù có giảng thế nào thì cũng đều không ra ngoài kinh Kim Cang, hầu hết y cứ địa điểm kinh Kim Cang nhưng giảng giải. Nỗ lực nào hotline là thiền? “Không bám chấp hình tướng” chính là thiền. Ráng nào call là định? “Y nhiên không lay động” chính là định. Như vậy, nói đến ngồi thiền thì cho dù quý vị đã đi, đứng, nằm, ngồi cũng đều có thể gọi là ngồi thiền, miễn là trung ương không hướng ra bên phía ngoài chạy đuổi những duyên cùng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng y nhiên ko lay động. Ở đây không hẳn nói là ngồi xuống ở chỗ nào đó. Thế nào là ngồi? Đó là nói trạng thái ổn định nhất, ko lay động. Lục Tổ vẫn giảng giải theo ý nghĩa sâu sắc này. Do đó nếu trung tâm của chúng ta ở trong mọi thực trạng đều có thể y nhiên ko lay cồn thì đó hotline là ngồi thiền.Phương pháp mà lại Lục Tổ thuyết giảng tất nhiên là được lập luận y cứ theo tởm Kim Cang. Như vậy, trước Lục Tổ chúng ta cũng có thể tìm thấy phương thức tu tập này trong kinh điển hay không? Xin thưa với quý vị là có. Trong kinh Hoa Nghiêm (bản 40 quyển), Đồng tử Thiện Tài vào 53 lần tham vấn, có lần mang đến tham vấn cùng với Trưởng trả Dục Hương. Ngài là một trong hành đưa tu tập thiền định. Trong bạn dạng kinh này, bọn họ xem thấy ngài đang đi đến đâu để tu thiền định? Ngài đi tới những nơi hàng tiệm buôn bán, như bọn họ ngày nay có nghĩa là những thành phố chợ, nơi bao gồm siêu thị, cửa hàng bách hóa, những nơi rầm rĩ náo nhiệt độ nhất. Ngài chưa phải đi đến những nơi đó nhằm ngồi xếp bằng quay mặt vào tường, hoặc ngồi xuống đến thiên hạ quan sát thấy, chưa hẳn vậy, nhưng mà ngài thủng thỉnh đi qua những té tư đường, vừa đi vừa nhìn, vừa quan sát vừa đi... Do đó gọi là tu thiền định. Do đó gọi là ngồi thiền. Đi qua các shop bách hóa, hầu như nơi sắm sửa thì hiểu hiểu rằng gì? Hiểu biết được những tiến bộ khoa học kỹ thuật, đọc biết được hiện giờ có những sản phẩm mới nào. Đó là khai mở trí tuệ. Ví như tất cả ai hỏi mang lại điều gì cũng đều biết cả. Mà lại biết vì thế mà vẫn tuyệt vời không hề đụng tâm, như nhận thấy những trang bị hiếm kỳ lạ cũng ko khởi tâm ý muốn mua... Giả dụ như có sự khởi tâm, động tâm thì không có định, cũng không có thiền. Không còn thảy những sự phần đông hiểu hiểu ra ràng, chính là trí tuệ. Đối với không còn thảy gần như pháp phần lớn y nhiên không lay động, chính là thiền định. Do vậy, kẻ phàm phu lúc đến những nơi bán buôn thì sự cám dỗ cực kỳ mạnh mẽ, so với những thứ mới mẻ và lạ mắt hiếm kỳ lạ thì trong tim họ luôn luôn bị hấp dẫn, dao động. Đó là phàm phu. Một fan tu hành khi thuộc đi với những người thường tới các chỗ ấy thì cũng không khác, cũng gật đầu ngắm nghía món này món kia, cũng khen rất đẹp khen tốt, nhưng mà thực sự không thể động tâm, đó điện thoại tư vấn là tu tập thiền định. đến nên, tìm số ghế thiền không hẳn là tìm mọi nơi vắng vẻ không người qua lại, rồi mang đến đó ngồi quay khía cạnh vào vách. Chưa phải vậy. Đó là bí quyết tu thiền của sản phẩm Tiểu thừa. ý trung nhân Tát tu thiền chưa phải như vậy, cơ mà những nơi nào ồn ào náo nhiệt thì những ngài tìm kiếm đến. Đó hotline là tu tập. Tu tập rất nhiều gì? Tu tập với mọi vọng tưởng của tự thân, với phần đa sự khác nhau của từ bỏ thân, với các sự bám chấp của trường đoản cú thân. Tín đồ tu tập khi ở trong ngẫu nhiên hoàn cảnh nào nhưng mà khởi trung ương động niệm mọi là bệnh, đều yêu cầu nắm rước chỗ này mà tu sửa chấn chỉnh. Cho dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng đều không khởi tâm, không động niệm, ko phân biệt, không bám chấp, đó gọi là tu tuệ.Niệm Phật, áp dụng câu Phật hiệu đó là vào gần như lúc tự mình không đứng vững được tâm, để trọng điểm bị cảnh phía bên ngoài xoay chuyển. Có nghĩa là ngay khi ở trong yếu tố hoàn cảnh đã có sự khởi chổ chính giữa động niệm, lập tức niệm một câu “Nam-mô A-di-đà Phật” để tự cảnh tỉnh thông báo mình, “tại sao lại mê muội như vậy”? Trong chân thành và ý nghĩa của câu Phật hiệu thì “nam-mô” tức là quy y. Quy có nghĩa là quay trở lại. Chúng ta bị è cổ cảnh mê hoặc, nghỉ ngơi trong è cảnh đang khởi trung tâm động niệm, buộc phải từ trong địa điểm mê muội đó phải nhanh lẹ quay quay trở lại ngay. Y là nương theo. Nương theo gì? Là nương theo đức phật A-di-đà. A-di-đà Phật tức là “vô lượng giác”. A dịch là vô, Di-đà dịch là lượng, cùng Phật dịch là giác. Vô lượng là nói không còn thảy những pháp, cảnh giới chính là vô lượng vô biên. Vào cảnh giới vô lượng vô bờ đó chúng ta phải luôn tỉnh giác ko mê muội. Quý vị hiểu rõ được ý nghĩa sâu sắc này thì một câu Phật hiệu kia cũng chính là quán chiếu. Vì thế câu Phật hiệu đó tấn công thức họ khỏi sự mê hoặc, thức tỉnh chúng ta khỏi sự điên đảo. Tránh việc niệm câu Phật hiệu một giải pháp mê muội, nhận định rằng Phật là một trong những vị thần sẽ tới chứng giám mang đến ta: “Ngài nên giúp đỡ bảo đảm an toàn cho con. Ngài xem đó, ngày nào bé cũng niệm tưởng ngài. Con so với ngài xuất sắc đẹp như thế, lúc con gặp gỡ nạn ngài phải đến tương trợ con.” ví như quý vị tu tập như vậy thì trọn vẹn sai lầm. Bởi vậy là mê tín, bởi