Bài giảng trang bị bảy

Vấn đề gần kề sinh

Vấn đề gần cạnh sinh vô cùng mẫn cảm; so với người luyện công nhưng nói, yêu mong của shop chúng tôi rất nghiêm khắc: tín đồ luyện công ko được gần kề sinh. Bất kể là Phật gia, Đạo gia, Kỳ Môn công pháp, cũng bất cứ là môn như thế nào phái nào, chỉ việc là tu luyện thiết yếu Pháp, thì hầu như coi này khôn xiết tuyệt đối; những không được gần kề sinh; đặc điểm đó là khẳng định. Chính vì vấn khuyến cáo hiện sau thời điểm sát sinh là quá to lớn, shop chúng tôi cần nói tinh vi cho số đông người. ‘Sát sinh’, vào Phật giáo nguyên thuỷ, là nhà yếu nói tới ‘giết người’, sẽ là nghiêm trọng nhất. Sau này này, đều sinh mệnh lớn, súc vật lớn hoặc phần đông sinh mệnh tất cả phần kha khá lớn, đa số được xem là rất quan lại trọng. Bởi vì sao giới tu luyện luôn luôn luôn coi vấn đề ‘sát sinh’ là nghiêm trọng cho như thế? thừa khứ trong Phật giáo có thuyết rằng, hầu như lẽ ra chưa hẳn chết tuy vậy bị giết thịt chết, đã thành cô hồn dã quỷ. Thừa khứ giảng ‘siêu độ’, chính là chỉ về thành phần những bạn này. Không cấp siêu độ , thì các sinh mệnh ấy sẽ không ăn không uống, vào một hoàn cảnh rất cực khổ; chính là điều trước đây giảng trong Phật giáo.

Bạn đang xem: Bài Học Khoá Tu Thứ 7

Chúng tôi <đã> giảng, khi một cá nhân làm một điều gì xấu nhắm vào một cá nhân khác, thì họ đề xuất cấp cho tất cả những người ta khá nhiều đức để bồi thường; ấy là shop chúng tôi chỉ phần lớn điều thông thường như chiếm hữu thứ nào đó của fan khác. Tuy thế nếu bất ngờ làm chấm dứt một sinh mệnh—động đồ gia dụng cũng vậy, sinh đồ dùng khác cũng vậy—thì nó sẽ tạo nên thành một nghiệp lực hơi to lớn. ‘Sát sinh’ trong thừa khứ công ty yếu nói đến giết người; nghiệp sinh sản thành khá lớn. Tuy vậy giết thể sinh mệnh thông thường khác cũng không hẳn là nhẹ; thẳng sản sinh ra nghiệp lực siêu lớn. Đặc biệt là fan tu luyện, trong quá trình tu luyện, tại các tầng không giống nhau <đã> thiết lập cấu hình cho chư vị một ít nạn; này đều là nghiệp lực của phiên bản thân chư vị, là nạn của phiên bản thân chư vị; góp chư vị bày xếp tại các tầng không giống nhau để chư vị đề cao. Chư vị chỉ việc đề cao chổ chính giữa tính, thì rất có thể vượt qua được. Nhưng nếu đột nhiên thêm nghiệp lực lớn như thế lên đó, thì chư vị vượt qua sao đây? phụ thuộc tâm tính của chư vị, chư vị trọn vẹn không tất cả cách vượt qua; nên rất có thể làm chư vị trọn vẹn không thể tu luyện được nữa.

Chúng tôi vẫn phát hiện, rằng lúc một cá nhân giáng sinh, thì sinh hoạt trong một phạm vi khăng khăng trong không khí của thiên hà này có rất nhiều những ‘cá nhân ấy’ bên cạnh đó giáng sinh, cũng giống như như cá thể kia, cùng mang một tên, những vấn đề họ làm cho là đại đồng tiểu dị; bởi vì đó cũng khá được tính là phần tử của toàn bộ chỉnh thể cá nhân ấy. Chu đáo này động va đến một vấn đề: trường hợp như nhân tiện sinh mệnh (các thể sinh mệnh của các động vật mập cũng thế), mà đùng một cái bị chết, nhưng cá thể ấy ngơi nghỉ các không khí khác phần nhiều chưa hề đi hết quy trình sinh mệnh đã có đặc định tự đầu, vẫn còn có khá nhiều năm rất cần phải sống. Như vậy cá nhân bị bị tiêu diệt ấy sẽ rơi vào yếu tố hoàn cảnh không chỗ tá túc, phiêu đãng trong không gian vũ trụ. Quá khứ có giảng cô hồn dã quỷ, không nạp năng lượng không uống, siêu khổ; cũng có thể là như vậy. Tuy nhiên cửa hàng chúng tôi thật sự nhìn thấy rằng cá nhân ấy trong một thực trạng rất xứng đáng sợ: chính là họ phải thường xuyên đợi mãi, đợi cho đến khi toàn bộ những cá nhân ở các không khí khác đi hết quy trình sinh mệnh, thì mới rất có thể tìm được khu vực tá túc đến mình. Thời hạn càng lâu, thì cá nhân ấy chịu đựng khổ càng nhiều. Chiếc khổ mà cá nhân ấy chịu càng nhiều, thì nghiệp lực do thống khổ của cá thể ấy tạo ra thành cũng tiếp tục cấp thêm lên thân của kẻ gần cạnh sinh; chư vị suy nghĩ xem chư vị sẽ tăng thêm biết bao nhiêu nghiệp lực? cửa hàng chúng tôi thông qua công năng mà thấy được được như thế.

Chúng tôi còn thấy một tình huống: vào khoảng một cá nhân giáng sinh, thì ở trong một không gian đặc định đông đảo có bề ngoài tồn trên của một đời của cá nhân ấy; nghĩa là, sinh mệnh của cá nhân này cho một như thế nào đó, phải phải làm cái gi đó, thì ở đấy đã có hết rồi. Hỏi ai an bài xích một đời cho cá nhân ấy? quá hiển nhiên, đó là một sinh mệnh thời thượng hơn đã làm điều này. Nói thí dụ, bọn họ ở trong xã hội bạn thường, sau khi họ sinh ra, họ đã thuộc về gia đình ấy, thuộc về trường học tập ấy, to lên đã thuộc về đơn vị chức năng ấy, thông qua công tác của bản thân mình và xã hội sẽ có được những liên hệ về rất nhiều phương diện; tức là bố cục của chỉnh thể xóm hội phần đông được bố trí như cầm cố cả. Tuy nhiên vì sinh mệnh này đùng một phát chết đi, không còn theo sự an bài xích đặc định trường đoản cú ban đầu, mà xẩy ra thay đổi. Do vậy <đối với> bạn mà đã làm loạn ấy, thì sinh mệnh thời thượng kia ko tha thứ mang đến họ được. Mọi bạn thử nghĩ về xem, làm bạn luyện công, chúng ta muốn tu luyện lên phía trên cao tầng, nhưng các sinh mệnh trên cao tầng liền kề cũng ko tha thứ, vậy chư vị còn hoàn toàn có thể tu luyện được không? gồm có sư phụ không đảm bảo tầng bởi sinh mệnh thời thượng vốn đã an bài bác sự tình ấy, vì thế sư phụ của họ cũng gặp gỡ tai hoạ, cũng trở thành đánh hạ xuống. Mọi người thử nghĩ về xem, đó bao gồm còn là 1 vấn đề thông thường không? cho nên vì thế một khi làm điều này thì sẽ tương đối khó tu luyện.

Trong các học viên Pháp Luân Đại Pháp, có thể có những người đã thâm nhập chiến đấu trong số những niên đại chiến tranh. Cuộc chiến tranh ấy là trạng thái do tổng thể đại vươn lên là hoá của thiên tượng chuyển đến; chư vị bất thừa chỉ là 1 phần tử trong trạng thái như thế. đổi thay hoá của thiên tượng nhưng mà ở bên dưới nếu không tồn tại người đụng , thì cũng ko thể mang đến trạng thái như thế ở làng mạc hội fan thường, và cũng không hotline là thay đổi hoá của thiên tượng được. Rất nhiều sự tình như thế là tuỳ thuận theo đại phát triển thành hoá mà đổi mới hoá, những vấn đề ấy ko thể hoàn toàn tính là do phiên bản thân chư vị được. Công ty chúng tôi giảng ở đấy là những câu hỏi làm xấu vày những mưu đồ cho cá nhân, hoặc để thoả mãn tác dụng cá nhân, hoặc bởi vì những điều gì của bản thân bị ảnh hưởng mà mang về nghiệp lực. Còn phàm đã liên quan đến toàn thể đại trở nên hoá của ko gian, đổi thay hoá bên trên hình thế rộng lớn ngoài xã hội, thì phần nhiều không ở trong về sự việc của chư vị.

Sát sinh sẽ tạo nên thành nghiệp lực cực kỳ lớn. Có người nghĩ: ‘Không được gần cạnh sinh, vậy tôi làm cho cơm sinh sống nhà, trường hợp tôi không gần kề sinh, thì fan nhà tôi nạp năng lượng gì?’ Tôi không cân nhắc vấn đề rõ ràng ấy; tôi giảng Pháp cho người luyện công, chứ chưa hẳn giảng một giải pháp tuỳ tiện cho tất cả những người thường nên sống như vậy nào. Vấn đề cụ thể nên thực hiện ra sao, cần phải dùng Đại Pháp mà cân nặng nhắc; chư vị hiểu được gia công thế làm sao là tốt, thì chư vị làm cho như thế. Bạn thường muốn làm những gì thì họ làm nấy; kia là đông đảo chuyện nơi bạn thường; ai cũng đều chân tu là điều không thể. Dẫu vậy đã là fan luyện công, thì cần phải tiêu chuẩn chỉnh cao mà yêu cầu; thế nên ở đây là điều kiện đề xuất cho những người luyện công.

Không nên chỉ có fan hễ vật, cơ mà cả thực vật cũng có sinh mệnh; sinh hoạt trong không gian khác bất kỳ vật chất nào cũng đều miêu tả xuất lai ra sinh mệnh. Khi thiên mục của chư vị khai mở tới tầng Pháp nhãn, chư vị sẽ thấy rằng hồ hết thứ như đá, tường đều nói cách khác chuyện với chư vị, gọi chào chư vị. Có thể có bạn nghĩ: ‘Vậy lương thực, rau củ mà chúng ta ăn đều có sinh mệnh; làm việc nhà còn tồn tại nhặng xanh, muỗi thì làm vậy nào?’ ngày hè bị đốt rất cực nhọc chịu, bắt gặp nó đốt không được đập; thấy nhặng xanh đậu vào làm không sạch đồ ăn, cũng ko được đánh. Tôi nói với tất cả người: chúng ta không được tuỳ ý vô cớ tiếp giáp hại sinh linh. Tuy nhiên bọn họ cũng cấp thiết làm ‘kẻ quân tử’ cẩn thận những điều nhỏ dại nhặt, mắt chỉ nhìn các việc nhỏ bé, đi con đường cứ sợ hãi dẫm chết kiến, đề nghị vừa đi vừa nhảy. Tôi bảo rằng chư vị sinh sống thế căng thẳng lắm, đó cũng chẳng phải chấp trước là gì? Chư vị vừa đi vừa nhảy, ko dẫm bị tiêu diệt kiến, nhưng có không ít vi sinh vật, chư vị cũng dẫm chết rồi. Trên vi quan còn có không ít thể sinh mệnh nhỏ tuổi hơn nữa, còn tồn tại vi khuẩn và vi trùng, rất có thể chư vị cũng dẫm bị tiêu diệt chúng ko ít; vì thế họ đừng sống nữa. Bọn họ không cần làm tín đồ như thế, không phương pháp nào tu luyện được. Cần nhìn đến những chuyện lớn, cần tu luyện một bí quyết đường đường bao gồm chính.

Con người chúng ta sống thì gồm quyền lợi duy trì sự nghỉ ngơi của nhỏ người, vì chưng đó thực trạng sinh hoạt cũng buộc phải thích ứng cùng với yêu mong sinh sống của bé người. Họ không thể ráng ý làm hại những sinh linh; nhưng bọn họ cũng quan trọng câu nệ thái quá tới những sự việc nhỏ bé kia. Ví như rau và lương thực đều sở hữu sinh mệnh, họ cũng ko thể vày chúng tất cả sinh mệnh mà không nạp năng lượng không uống; như thế còn luyện công gì nữa? rất cần được xét rộng. Ví như khi chư vị đã đi trên đường, thì kiến, côn trùng nhỏ chạy vào bên dưới chân, với bị dẫm chết; như thế rất có thể chúng rất cần được chết, chính vì chư vị không nuốm ý làm hại chúng. Vào giới sinh thiết bị hoặc trong các vi sinh đồ gia dụng khác cũng nói về vấn đề thăng bằng sinh thái; các quá thì cũng là thái quá; vì đó công ty chúng tôi giảng tu luyện một biện pháp đường đường chủ yếu chính. Ở nhà bao gồm nhặng xanh, muỗi, chúng ta suỵt xua đuổi chúng, lắp rèm chắn không cho chúng vào. Mặc dù nhiên có lúc suỵt xua đuổi không đi, thì đập bị tiêu diệt là đập chết thôi. không khí mà con tín đồ ở, nếu chúng đốt fan ta làm hại tín đồ ta thì dĩ nhiên cần xua đuổi chúng đi; xua không đi, thì quan yếu coi chúng ở đó đốt người ta . Chư vị là người luyện công không có e sợ, đã có lực đề kháng; người nhà chư vị ko luyện công, là người thường, còn vụ việc bệnh truyền nhiễm; cũng chẳng thể nhìn đốt lên mặt đứa bé mà khoác kệ.

Tôi rước một ví dụ đến chư vị, bao gồm một câu chuyện trong số những năm đầu của phù hợp Ca Mâu Ni. Một hôm, ưng ý Ca Mâu Ni nên tắm, làm việc trong rừng rậm ấy Ông yêu cầu đệ tử của bản thân mình dọn sạch bồn tắm. Vị môn đồ của Ông mang lại coi, thấy trong bể tắm dính đầy côn trùng; nếu như dọn sạch nhà vệ sinh sẽ giết chết những côn trùng ấy. Đệ tử quay trở về nói với ham mê Ca Mâu Ni rằng bồn tắm bám đầy côn trùng. Mê thích Ca Mâu Ni không quan sát vị môn đệ này, nói một câu: ‘Con hãy đi dọn sạch bồn tắm’. Vị môn sinh này cho chỗ buồng tắm thấy rằng đo đắn hạ thủ ra sao; hễ thì côn trùng phải chết; vị này loanh quanh một vòng rồi lại quay lại hỏi say mê Ca Mâu Ni: ‘Bạch Sư tôn, bể tắm bám đầy côn trùng; nếu như vẫn làm côn trùng kia chết mất’. Mê say Ca Mâu Ni <đưa mắt> quan sát vị ấy với nói: ‘Điều ta bảo bé là hãy đi dọn sạch bồn tắm’. Vị môn đệ này lag mình thức giấc ngộ, chớp nhoáng dọn sạch bồn tắm. Trong này đã nói rõ một vấn đề: cần yếu vì gồm côn trùng, mà chúng ta không tắm; cũng không thể vì tất cả muỗi, mà họ phải đi chỗ khác tìm chỗ ở; tất yêu bởi lương thực cũng đều có sinh mệnh, rau tất cả sinh mệnh, mà chúng ta liền thít cổ lại không nạp năng lượng không uống chi nữa. Ko thể như vậy được; chúng ta cần thăng bằng quan hệ này mang lại đúng, tu luyện một phương pháp đường đường chủ yếu chính; bọn họ không rứa ý làm cho hại các sinh mệnh là được rồi. Cũng vậy, nhỏ người cần có không gian sinh hoạt với điều kiện tồn tại của nhỏ người, cũng cần phải duy hộ <điều đó>; con người cũng cần gia hạn sự sống và sinh hoạt bình thường.

Trong vượt khứ có một vài khí công sư giả giảng: ‘Mùng một, mười lăm <âm lịch> thì có thể sát sinh’. Có fan còn giảng: ‘Có thể giết đa số nhị chân’, cứ như thể loài nhị chân không hẳn là bào thai vậy. Liền kề sinh vào mùng một, mười lăm mà xung quanh là liền kề sinh, thì phải chăng là đào đất? bao gồm khí công sư giả, cơ mà từ khẩu ca hành vi của họ đã có thể phân biệt ra ngay; <điều> bọn họ nói là gì, <điều> bọn họ truy mong là gì; phàm là chưởng lực sư mà gồm có ngôn luận như vậy thì thường xuyên là phụ thể. Chư vị xem nội khí sư có phụ thể là cáo đang nạp năng lượng thịt con kê ra sao, đúng là ăn nuốt ngốn ngấu, cũng chẳng bi hùng nhả xương ra nữa.

Sát sinh không những tạo thành nghiệp lực khổng lồ lớn, mà còn tương quan đến vấn đề tâm từ bỏ bi. Fan tu luyện bọn họ chẳng phải cần phải có tâm trường đoản cú bi? Khi trung ương từ bi của bọn họ xuất hiện, hoàn toàn có thể thấy rằng bọn chúng sinh phần lớn khổ, thấy người nào cũng khổ; sẽ xuất hiện vấn đề này.

Vấn đề ăn uống thịt

Ăn giết cũng là một vấn đề hết sức mẫn cảm, tuy nhiên ăn thịt không phải là gần kề sinh. Chư vị học tập Pháp một thời hạn lâu rồi, chúng tôi không hề yêu mong mọi fan không nạp năng lượng thịt. Có khá nhiều khí công sư khi mà lại chư vị vừa nhập học, ngay tức khắc bảo chư vị rằng: ‘Bắt đầu từ hiện thời sẽ ko được ăn uống thịt nữa’. Chư vị hoàn toàn có thể nghĩ: ‘Đột nhiên không được nạp năng lượng thịt, bốn tưởng cũng chưa được chuẩn bị. Bây giờ ở nhà có thể có gà hầm, cá rán, dậy hương thơm thơm phức nhưng lại ko được ăn’. Tu luyện trong tôn giáo cũng tương tự thế, cưỡng chế không cho ăn . Công thường thì của Phật gia, một số trong những công của Đạo gia cũng giảng như thế: ko được nạp năng lượng . Công ty chúng tôi tại phía trên không yêu mong chư vị làm thế; mặc dù nhiên shop chúng tôi cũng giảng về nó. Vậy chúng tôi giảng núm nào? chính vì công pháp của cửa hàng chúng tôi là công pháp ‘Pháp luyện người’. Công pháp Pháp luyện người , chính là một số trạng thái sẽ từ công, trường đoản cú Pháp biểu đạt ra. Trong quá trình tu luyện các tầng khác nhau sẽ diễn đạt ra các trạng thái khác nhau. Như vậy sẽ có hôm, hoặc ngay lúc này sau lúc tôi giảng bài xong xuôi sẽ có bạn tiến nhập vào trạng thái như vậy này: không thể ăn thịt được; ngửi thấy siêu hôi tanh, lấn sâu vào liền thấy bi thương nôn. Không phải vì tín đồ ta khống chế chư vị hoặc chư vị tự khống chế phiên bản thân là không được ăn, nhưng lên đường ra từ nội tâm; đến tầng ấy, từ vào công phản ảnh ra phải không thể nạp năng lượng được; thậm chí còn nếu chư vị thiệt sự nuốt vào rồi, thì đã thật sự ói ra.

Những học viên lâu năm của bọn họ đều đã biết, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đang xuất thực trạng thái ấy, tại những tầng khác biệt sẽ phản bội ánh các trạng thái không giống nhau. Dục vọng <ăn thịt> của một số học viên tương đối lớn, tâm nạp năng lượng thịt siêu mạnh, thường xuyên hay ăn nhiều thịt. Đến thời gian mọi tín đồ đều thấy làm thịt tanh hôi, họ vẫn thấy ko tanh, vẫn có thể ăn được. Để bọn họ vứt vứt cái trung khu này, thì làm thế nào đây? Họ ăn thịt vào liền bị nhức bụng, không ăn thì ko đau; đã xuất thực trạng thái này, nghĩa là không được nạp năng lượng nữa. Vậy hợp lý môn này của công ty chúng tôi từ đó trở đi là không thể dính dáng vẻ gì mang đến thịt nữa? chưa phải thế. Hỏi đối xử với sự việc này như vậy nào? ko thể nạp năng lượng đích thực xuất ra tự nội tâm rằng thiết yếu ăn. Mục đích là gì? Tu luyện trong chùa cưỡng chế chư vị quán triệt ăn với sự phản chiếu không thể nạp năng lượng của bọn chúng ta, đa số là nhằm vứt quăng quật dục vọng và chổ chính giữa chấp trước của con người đối với thịt.

Có bạn hễ bưng dĩa cơm lên mà không tồn tại thịt, thì quả thực nuốt cơm trắng không trôi; đó là dục vọng của fan thường. 1 trong các buổi sáng nhanh chóng tôi trải qua con đường nơi cổng sau công viên thắng lợi tại ngôi trường Xuân. Có cha người tự phía cổng sau thủ thỉ ầm ỹ đi ra, trong các số đó một bạn nói: ‘Luyện công gì rồi không cho ăn giết nữa? Tôi thà sống không nhiều đi mười năm cơ mà được ăn thịt còn hơn!’ Dục vọng này trái là to gan lớn mật mẽ. Mọi người thử nghĩ về xem, dục vọng ấy bao gồm nên tống khứ không? Rõ là cần được tống khứ rồi. Tín đồ ta trong quy trình tu luyện cần được tống khứ những loại dục vọng, trung ương chấp trước của bé người. Nói thẳng ra, nếu dòng tâm ăn thịt nhưng mà không vứt vứt đi, thì đó chẳng cần là tâm chấp trước chưa bỏ được là gì? Liệu rất có thể tu như ý không? vì vậy miễn là trung khu chấp trước, thì rất cần phải tống khứ đi. Tuy nhiên không đề xuất từ kia trở đi dài lâu không nạp năng lượng nữa; quán triệt chư vị ăn thịt tự bạn dạng thân nó không hẳn là mục đích; mục đích là quán triệt chư vị tất cả tâm chấp trước này. Giả dụ trong giai đoạn thời gian không ăn được thịt, chư vị vứt vứt được chổ chính giữa chấp trước ấy, thì sau đó lại hoàn toàn có thể ăn thịt, ngửi cũng ko thấy tanh hôi. Ăn vào cũng ko thấy khó ăn, đến lúc ấy chư vị cứ ăn uống thôi, ko sao.

Đến khi chư vị có thể ăn , trọng điểm chấp trước của chư vị đã mất đi rồi, trung ương dục vọng so với thịt cũng đã mất rồi. Tuy nhiên sẽ gây ra một đổi khác to lớn: tiếp đến ăn thịt ko thấy thơm nữa; ở trong nhà làm thì thuộc ăn, trong nhà không có tác dụng thì cũng không cho là đến; lấn vào cũng không thấy có hương vị gì; đang xuất thực trạng thái này. Mặc dù thế tu luyện nơi người thường hết sức phức tạp, nếu ở nhà vẫn mãi cứ làm món thịt, sau một thời gian lâu rồi, chư vị ăn vào lại cảm giác rất bao gồm hương vị; tiếp nối lại lặp lại, trong toàn cục quá trình tu luyện, sẽ lộ diện lặp lại những lần. Đột nhiên chư vị lại không ăn được ; không ăn được thì không ăn uống nữa, thiệt sự không nạp năng lượng được, lấn sâu vào liền mong muốn nôn; hãy đợi đến khi chư vị rất có thể ăn được, ‘tuỳ kỳ từ bỏ nhiên’. Ăn thịt hay không ăn thịt tự bản thân nó chưa hẳn là mục đích; vứt vứt tâm chấp trước mới là chỗ then chốt.

Môn Pháp Luân Đại Pháp của công ty chúng tôi tiến bộ tương đối nhanh; chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì đột phá từng tầng thường rất nhanh. Có fan nguyên ban đầu đối với thịt không chấp trước thái quá, bao gồm hay là không cũng không thành vấn đề. Kiểu fan này sang một hai tuần tức thì vượt qua, ngay tắp lự vứt bỏ được dòng tâm ấy. Tất cả người duy trì đến một tháng, hai tháng, tía tháng, rất có thể tới nửa năm; xung quanh tình huống cực kì đặc thù ra thì không thực sự một năm rồi cũng rất có thể ăn. Cũng chính vì thịt vẫn là một phần tử chủ yếu trong những đồ ăn uống của con người. Mặc dù chăm tu vào nhà chùa không được ăn thịt.

Chúng ta giảng một chút ít về dìm thức nạp năng lượng thịt vào Phật giáo. Phật giáo nguyên thuỷ dịp đương sơ không có giới cấm ăn thịt. Đương thời khi mê say Ca Mâu Ni dẫn dắt các đồ đệ tu khổ trong rừng rậm, thì trọn vẹn không bao gồm giới nguyên tắc cấm thịt. Vì sao không có? bởi vì vào thời ưng ý Ca Mâu Ni truyền Pháp hơn 2500 năm trước, buôn bản hội thế giới rất lạc hậu; có không ít vùng đất tất cả nông nghiệp, có rất nhiều vùng đất chưa có nông nghiệp, diện tích s đất canh tác cực kỳ ít, ở đâu cũng là rừng rậm. Ngũ ly rất khan hiếm, cực kỳ ít ỏi. Con fan vừa mới thoát bầu từ buôn bản hội nguyên thuỷ, sống đa phần bằng săn bắt, có tương đối nhiều vùng khu đất còn sống đa số bằng nạp năng lượng thịt. Để vứt quăng quật <ở> mức tối đa những tâm chấp trước của con người, phù hợp Ca Mâu Ni dường như không cho <đồ đệ> tiếp xúc với bất cứ những đồ vật gì như tài, vật; <Ông> dẫn dắt những đệ tử đi xin ăn, đi hoá duyên. Người ta cấp cho cho gì thì nạp năng lượng nấy; là bạn tu luyện thì cũng quan yếu lựa chọn đồ ăn; trong đồ ăn được cấp hoàn toàn có thể có thịt.

Tại Phật giáo nguyên thuỷ còn có thuyết pháp về ‘giới huân’. Giới huân chính là từ Phật giáo nguyên thuỷ, mặc dù hiện trên lại nói rằng ăn uống thịt là trực thuộc về huân. Kỳ thực thời ấy huân ko phải nói đến thịt, là chỉ nói về những đồ vật như hành, gừng, tỏi. Vày sao coi chúng là ‘huân’? bây giờ có các tăng nhân ko thuyết minh <điều này> được rõ, chính vì có các người trong số họ không giảng thực tu, cũng ko biết được rất nhiều điều. Điều phù hợp Ca Mâu Ni truyền hotline là “Giới Định Huệ”. Giới là giới không còn thảy đều dục vọng của người thường; Định là nói đến người tu luyện hoàn toàn ở trong thiền định, trong đả toạ mà tu luyện, cần hoàn toàn nhập định. Không còn thảy phần nhiều thứ can nhiễu khiến cho không thể nhập định, bắt buộc tu luyện phần đa được coi là những can nhiễu nghiêm trọng; ai mà ăn uống hành, gừng, tỏi đều có mùi rất mạnh. Thời bấy giờ các tăng nhân làm việc trong rừng rậm, sơn động, cứ bảy hoặc tám vị thành một vòng; ngồi đả toạ thành từng vòng từng vòng. Giả dụ như ai nạp năng lượng thứ đó, thì sẽ xuất hiện mùi vị gồm kích thích cực kỳ mạnh, làm ảnh hưởng đến đả toạ, tác động đến bạn khác nhập định, can nhiễu nghiêm trọng đến luyện công của bạn ta. Vì vậy đã gồm giới điều khoản ấy, coi phần nhiều thứ ấy là ‘huân’, không được cho phép ăn chúng. Không hề ít thể sinh mệnh tu luyện xuất ra ở trên thân thể fan rất nhiều thấy khó chịu cái hương vị nặng nài nỉ ấy. Hành, gừng, tỏi đều hoàn toàn có thể kích thích tín đồ ta tạo nên dục vọng; ăn đủ cũng khiến nghiện; vì thế chúng bị xem là huân.

Quá khứ có không ít tăng nhân sau khoản thời gian tu luyện tới tầng rất cao, lọt được vào trạng thái tiến hành khởi công hoặc cung cấp khai công, cũng biết rằng giới luật pháp kia trong quá trình tu luyện cũng không tồn tại nghĩa gì. Ví như sau khi hoàn toàn có thể vứt vứt cái trung tâm ấy rồi, thì các thứ vật hóa học kia tự phiên bản thân nó ko có chức năng gì; còn điều thật sự can nhiễu đến fan ta chính là cái trọng điểm ấy. Vày đó các cao tăng trong thừa khứ cũng thấy rằng vụ việc người ta ăn uống thịt chưa hẳn là vụ việc then chốt như thế nào hết; sự việc then chốt là hoàn toàn có thể vứt quăng quật cái trọng tâm kia tuyệt không; không tồn tại tâm chấp trước thì nên ăn gì cho đầy bao tử cũng được. Cũng chính vì trong chùa đã tu luyện như vậy từ xưa cho nay, không hề ít người đã quen như thế. Không chỉ có thế nó cũng không thể đơn thuần là sự việc giới luật, cơ mà đã thành một chế độ ghi rõ trong các chùa: trọn vẹn không được nạp năng lượng ; fan ta vẫn quen với tu như vậy rồi. Bọn họ nói về hoà thượng Tế Công; trong các tác phẩm nghệ thuật <ông> được khiến cho rất nổi ; hoà thượng yêu cầu cấm thịt, dẫu vậy ông lại ăn thịt, <điều ấy> có tác dụng ông trở buộc phải rất khác thường. Thực ra sau khoản thời gian Tế Công bị trục xuất khỏi miếu Linh Ẩn, thì vật dụng ăn dĩ nhiên trở thành vấn đề rất hầu hết của ông, cuộc sống thường ngày trở buộc phải nguy khốn. Để che cho đầy bao tử, ông tìm được gì liền nạp năng lượng nấy, chỉ việc nạp đầy dạ dày là được rồi; không có chấp trước vào bất kỳ đồ nạp năng lượng nào, thì không sao cả. Khi tu luyện mang lại đó, ông đã nắm rõ đạo lý này; thực tế Tế Công cũng bất quá ăn thịt đôi lần thôi. Hễ nói hoà thượng ăn uống thịt, các nhà viết văn ngay lập tức thấy hứng thú lắm; vấn đề nào càng đơ gân, thì càng làm cho người ta ước ao xem; các tác phẩm nghệ thuật là nguyên đem từ cuộc sống đời thường và thổi phồng cuộc sống đời thường lên, rồi giới thiệu tuyên truyền. Thực tế điều thật sự nên vứt bỏ là những tâm chấp trước; để đậy cho đầy dạ dày thì ăn gì rồi cũng không thành vấn đề.

Tại Đông phái nam Á hoặc tại phía nam nước ta, Quảng Tây với Quảng Đông, có một số trong những cư sỹ lúc nói chuyện, chúng ta không nói là ‘tu Phật’, như thể là danh từ bỏ ‘tu Phật’ lạc hậu quá; họ nói là họ ăn uống trai tịnh, nạp năng lượng chay; ngụ ý tức là ‘ăn chay tu Phật’. Chúng ta coi vấn đề tu Phật thành điều dễ dàng như thế. Ăn chay hoàn toàn có thể tu Phật chăng? Như mọi tín đồ đã biết, kia chỉ là một chấp trước, dục vọng của tín đồ thường, chỉ là một chiếc tâm, chỉ vứt vứt được một cái tâm. Còn buộc phải bỏ trung ương tật đố, trọng điểm tranh đấu, vai trung phong hoan hỷ, tâm hiển thị, các loại tâm; tâm người ta cực kỳ nhiều, tất cả các tâm, các loại dục vọng, đều đề xuất vứt bỏ, thì mới có thể đạt mang đến tu luyện viên mãn. Và chỉ vứt bỏ được loại tâm ‘ăn thịt’, thì có thể tu Phật là sao? bí quyết nói này sẽ không đúng.

Con tín đồ trong vấn đề ăn thì không chỉ có là ăn uống thịt; chấp trước so với bất đề cập đồ ăn nào thì cũng là ko được; số đông thứ khác cũng giống như thế. Có fan nói ‘tôi khôn xiết thích ăn thứ này’; đó cũng là dục vọng; fan tu luyện sau khi đến một chuyên môn nhất định, sẽ không tồn tại cái chổ chính giữa ấy nữa. Đương nhiên Pháp shop chúng tôi giảng là cực kỳ cao, là phối kết hợp những tầng nhưng mà giảng; tất yêu lập tức đạt đến đặc điểm đó được. Trả sử chư vị muốn ăn uống một sản phẩm công nghệ nào đó, thì khi tu luyện vẫn thật sự mang lại lúc bắt buộc bỏ cái tâm ấy, thì chư vị sẽ không còn thể ăn uống nữa; chư vị lấn sâu vào sẽ thấy chẳng đúng vị nữa, tất cả khi chẳng ra vị gì. Hồi tôi còn đi làm việc ở đơn vị chức năng , nhà ăn của đơn vị chức năng cứ thua lỗ mãi, tiếp đến phải đóng góp cửa. Đóng cửa ngõ rồi thì cả nhà em yêu cầu mang cơm đi. Sáng sớm có tác dụng cơm, rồi vội vội vã vàng đi làm việc rất nhọc sức. Đôi cơ hội cài hai mẫu bánh bao, một miếng đậu phụ chấm tương. Về lý mà lại xét thì đó là món cực kỳ thanh đạm cũng khả dĩ; cứ nạp năng lượng thế mãi cũng không được, cũng cần phải vứt vứt cái chổ chính giữa ấy. Chư vị vừa nhận thấy món đậu phụ, tức thời cảm thấy buồn nôn; nếu ăn uống nữa không ăn uống được; cũng e rằng chư vị sẽ sản sinh trung tâm chấp trước. Tuy vậy đó là phải sau thời điểm tu luyện mang lại một trình độ nhất định; thời gian mới bước đầu sẽ không giống như thế.

Phật gia không giảng uống rượu, chư vị thấy tiên phật nào sở hữu theo bình rượu không? Không. Tôi nói rằng không thể ăn thịt; sau thời điểm ở nơi fan thường vứt bỏ tâm chấp trước ấy rồi, thì tương lai ăn uống quay trở lại không thành vấn đề. Tuy nhiên đã giới rượu rồi là tiếp nối không được uống nữa. Trên thân tín đồ luyện công chẳng phải gồm công? Công các loại hình thái, bao gồm những công năng hiển hiện nay trên bề mặt thân thể chư vị, đông đảo là thuần tịnh. Hễ chư vị uống rượu, thì “vù” một cái lập tức đều bong khỏi thân thể; ngay trong nháy đôi mắt chư vị chẳng còn gì khác nữa; ai cũng sợ mẫu mùi vị này. Nếu chư vị nhiễm thói quen ấy thì khôn xiết gay; uống rượu vào là loạn tính. Vị sao có một trong những tu luyện Đại Đạo nên uống rượu? do họ không tu luyện nhà nguyên thần, là để đánh mê chủ nguyên thần.

Có tín đồ quý rượu như mệnh vậy, có fan chỉ thích bao gồm rượu, có fan uống đến mức bị đầu độc trong rượu, không có rượu thì thậm chí là chẳng thể nâng nổi chén cơm, không uống không được. Bạn luyện công bọn họ không buộc phải như thế. Uống rượu xác minh là khiến nghiện, nó là dục vọng chà xát, kích say mê lên thần kinh gây nghiện của fan ta; càng uống nghiện càng nặng. Làm tín đồ luyện công, họ thử suy nghĩ xem, tâm chấp trước ấy có nên vứt vứt đi không? trung khu ấy cũng cần phải bỏ. Có fan nghĩ: ‘Không được đâu, tôi phải đón rước tiễn đưa ’, hoặc ‘Tôi siêng trách tương tác công tác bên ngoài, không uống rượu thì không làm cho tốt công việc được’. Tôi nói rằng không giống như vậy; lúc bàn công việc kinh doanh, duy nhất là bàn việc sale với tín đồ nước ngoài; chư vị call đồ uống, tín đồ này hotline nước khoáng, fan kia hotline bia. Không người nào ép chư vị uống ; chư vị tự chọn tự uống, uống bao nhiêu thì uống; độc nhất vô nhị là giữa những người trí thức, lại càng không tồn tại chuyện ấy; thường thì là như vậy.

Hút thuốc cũng chính là chấp trước, có bạn nói rằng hút thuốc rất có thể làm tinh thần tỉnh táo; tôi nói rằng đó là tự dối bản thân dối người. Có người làm việc đến cơ hội mệt hoặc trả viết sách cho lúc mệt nhọc mỏi, bèn ý muốn nghỉ một lát hút điếu thuốc; chúng ta liền cảm giác rằng hút thuốc kết thúc thì ý thức lại tỉnh apple lại. Thực ra không đề nghị vậy, vì sao là bởi họ đã nghỉ một lúc. Tứ tưởng của người ta hoàn toàn có thể tạo thành một xúc cảm sai, còn gây nên một ảo giác. Như vậy sau này thực sự hình thành ý niệm , hình thành cảm hứng sai ; chư vị cảm thấy dường như hút thuốc làm niềm tin tỉnh táo khuyết lên; trọn vẹn không phải, nó không có tác dụng. Đối cùng với thân thể con fan thì hút thuốc không tồn tại chút gì giỏi cả; một cá nhân hút dung dịch một thời hạn lâu, mang đến lúc bs giải phẫu thân thể bạn ấy, thì thấy khí quản hồ hết là đen, trong phổi những đã thành đen.

Những fan luyện công bọn họ chẳng đề nghị giảng tịnh hoá thân thể? Chẳng phải liên tiếp tịnh hoá thân thể, liên tục phát triển hướng lên rất cao tầng. Vậy mà chư vị lại rước gần như thứ ấy vào trong thân thể, chẳng đề xuất chư vị ngược hẳn với bọn chúng tôi? bên cạnh đó nó còn là 1 trong những loại dục vọng rất mạnh dạn mẽ. Có fan cũng hiểu được nó ko tốt, nhưng lại không cai hẳn được. Thực chất tôi nói với tất cả người rằng họ chưa tồn tại một tư tưởng phù hợp đáng chỉ huy ; nên người ta có nhu cầu bỏ nó bởi vậy không dễ. Làm tín đồ tu luyện, từ ni chư vị hãy coi đó là một trong tâm chấp trước và bỏ nó đi, chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên đầy đủ người, rằng ai thật sự mong tu luyện từ nay trở đi cai hẳn thuốc lá, đảm bảo an toàn chư vị hoàn toàn có thể cai hẳn được. Tại trường của lớp học hành này không có bất kì ai nghĩ đến hút thuốc; ví như chư vị mong muốn cai, bảo vệ chư vị hoàn toàn có thể cai; chư vị hễ gắng <điếu> dung dịch hút trở lại sẽ không thấy đúng vị nữa. Chư vị xem sách đọc bài giảng này, cũng trở thành có tính năng ấy. Tất nhiên nếu chư vị không muốn tu luyện, thì chúng tôi cũng ko quản; làm cho một tín đồ tu luyện, tôi nghĩ rằng chư vị cũng đề xuất cai quăng quật nó đi. Tôi từng đem ví dụ này: chư vị thấy tất cả ông Phật, ông Đạo ngồi ngậm điếu thuốc lá không? Đâu có chuyện ấy? Làm người tu luyện, phương châm của chư vị là gì? Chẳng nên chư vị bắt buộc cai hẳn nó ư? cho nên vì vậy tôi giảng rằng chư vị ước ao tu luyện, thì chư vị phải cai hẳn nó đi; nó có tác dụng hại thân thể chư vị, không dừng lại ở đó lại là một trong thứ dục vọng, trọn vẹn trái ngược với yêu thương cầu của những người tu luyện chúng ta.

Tâm tật đố

Khi giảng Pháp tôi thường xuất xắc giảng vấn đề tâm tật đố. Vày sao? chính vì tâm tật đố bộc lộ cực kỳ khỏe mạnh ở Trung Quốc, trẻ khỏe đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy. Tại sao người trung hoa có trung tâm tật đố mạnh bạo đến như vậy? Nó có căn nguyên . Người trung quốc trong quá khứ chịu tác động của Nho giáo khôn xiết sâu sắc, tính cách rất hướng nội; rét giận không biểu hiện ra, cao hứng cũng không biểu lộ ra; giảng hàm dưỡng, giảng Nhẫn. Chính vì đã thành tập quán là như vậy, vị đó toàn thể dân tộc họ đều hình thành tính phương pháp rất phía nội. Tất yếu nó bao gồm chỗ tốt, không nhằm lộ tài năng bên trong. Nhưng cũng luôn tồn tại những điều dở, rất có thể mang tới các trạng thái không tốt. Đặc biệt đang đi vào thời kỳ mạt Pháp, thì phần tử không giỏi ấy lại bộc lộ nổi cộm hơn nữa, cũng hoàn toàn có thể làm cho những người ta tăng trưởng tâm tật đố. Ai bao gồm điều xuất sắc mà biểu thị ra, thì fan khác nhanh chóng tật đố tới mức khó chịu; sinh hoạt trong đơn vị hoặc ngoài đơn vị mà được thưởng, tốt được điều gì xuất sắc thì về không đủ can đảm nói năng gì, tín đồ khác biết đã thấy bất bình trong tâm. Người Tây phương điện thoại tư vấn đó là ‘tật đố Đông phương’, cũng hotline là ‘tật đố châu Á’. Cục bộ vùng châu Á phần lớn chịu ảnh hưởng của Nho giáo kha khá sâu sắc, không ít là như thế; còn riêng Trung Quốc chúng ta thì biểu thị rất khỏe khoắn mẽ.

Điều này còn có quan hệ mang lại chủ nghĩa bình quân tuyệt vời nhất mà họ thực thi trước đây; ‘dù sao trời sập thì mọi fan đều chết; bao gồm gì tốt thì mọi fan chia những nhau; lương tăng mấy xác suất thì từng người đều có phần’. Tứ tưởng này xem ra thiệt là đúng, ai cũng như nhau. Kỳ thực làm sao mà hệt nhau được? Công tác triển khai là không giống nhau, mức độ chức vụ nhiệm vụ cũng không giống nhau. Ngoài trái đất này của họ còn một lý, điện thoại tư vấn là ‘bất thất bất đắc, đắc tựu đắc thất’. Trong tín đồ thường còn giảng ‘không làm cho không được, làm những được nhiều, làm ít được ít’, phó xuất nhiều, thì nên được nhiều. Trước đây triển khai chủ nghĩa trung bình tuyệt đối, giảng rằng dẫu cá thể nào thì có mặt là phần nhiều như nhau, hậu thiên cải biến fan ta. Tôi nói rằng thuyết ấy quá tốt đối; vật gì quá tuyệt đối hoàn hảo thì không thể đúng nữa. Cớ sao tín đồ ta sinh ra bao gồm nam có nữ? bự lên trông không giống nhau? Có bạn sinh ra đã có bệnh, dị dạng; không giống nhau. Chúng tôi từ trên cao tầng liền kề mà nhìn, tại không gian khác <đã> vĩnh cửu một đời bạn sắp đặt tại đó; hỏi rất có thể như nhau không? Cứ ước ao rằng bình quân, trong đời của họ không tồn tại , thì bình quân sao đây? khác nhau.

Người ở các nước phương tây bao gồm tính cách kha khá hướng ngoại; cao hứng có thể nhận thấy, nóng giận cũng rất có thể nhận thấy. Họ bao gồm chỗ tốt của họ, nhưng cũng đều có chỗ dở của họ, không thể nhẫn nại. Nhị loại ý niệm tính phương pháp khác nhau, thực thi sự việc sẽ sinh ra hiệu quả khác nhau. Người trung quốc nếu được lãnh đạo biểu dương, hoặc cấp cho cho chư vị thứ tốt nào đó, thì bạn khác đã bất bình vào tâm. Ví như được thưởng các hơn, thì bạn dạng thân len lén đựng ngay vào túi, cần yếu để fan khác biết. Bây chừ làm bạn gương chủng loại trong lao rượu cồn không dễ: ‘Anh là lao cồn gương mẫu thì anh làm được rồi; anh yêu cầu đến mau chóng về muộn, những câu hỏi ấy anh làm cho đi; anh làm được tốt, còn shop chúng tôi không được’, chế nhạo cợt châm chọc ; làm cho người giỏi không dễ.

Nếu ở nước ngoài thì sẽ khác biệt rõ ràng. Ông chủ thấy vị này bây giờ làm bài toán tốt, thưởng cho vị ấy những hơn. Vị ấy đã vô cùng yêu thích ở tức thì trước khía cạnh mọi fan mà đếm từng tờ tiền một: ‘A, từ bây giờ ông chủ mang lại tôi các tiền không này’, hí hửng đếm từng tờ bảo cho các người, vị ấy cũng không có hậu quả gì. Còn nếu ở Trung Quốc, ví như có tín đồ được thưởng, thì cả chỉ huy cũng bảo chư vị chứa ngay đi, chớ để người khác trông thấy. Ở nước ngoài, một đứa trẻ con được 100 điểm sống trường, nó phấn chấn quá vừa chạy vừa la lớn: ‘Hôm nay nhỏ được 100 điểm, bây giờ con được 100 điểm!’ Một mạch sóng ngắn chạy về nhà. Hàng xóm sẽ open nói: ‘Này Tom, giỏi đấy, thằng bé xíu giỏi đấy!’ bạn kia sẽ mở cửa sổ nói: ‘Này Jack, cháu khá lắm!’ Nếu điều này xảy ra ở china thì quả là hỏng hẳn: ‘Con được 100 điểm, con được 100 điểm!’ đứa trẻ sóng ngắn từ trường chạy về nhà, thì cánh cửa không mở, trong công ty đã nguyền rủa rồi: ‘Có gì là gớm ghê thế, được 100 điểm? Sĩ diện! Ai chưa từng được 100 điểm kia chứ!’ Hai nhiều loại quan niệm bất đồng sẽ dẫn mang lại những tác dụng khác nhau. Nó có thể dẫn đến tâm tật đố: bạn khác nếu như tốt, thì thay vày cảm thấy mừng cho họ, fan ta lại thấy bất bình trong tâm. Nó sẽ xuất hiện vấn đề này.

Chủ nghĩa bình quân tuyệt vời thực thi mấy năm trước đây, quả thật đã nổi loạn bậy ý niệm tư tưởng con người. Mang thí dụ rõ ràng thế này. Một cá nhân tại đơn vị chức năng , anh ta thấy rằng fan khác đều không bởi mình, anh ta có tác dụng gì cũng được tốt, thừa nhận rằng thật xuất sắc. Anh ta tự nhủ: ‘Để bản thân làm chủ tịch hay tổng giám đốc nhà máy, mình cũng làm tốt; phục vụ cao hơn thế mình cũng hoàn toàn có thể làm; mình có thể làm thủ tướng tá cũng được’. Lãnh đạo cũng có thể nói rằng rằng anh này hết sức khá, làm gì cũng tốt. Chúng ta đồng sự cũng hoàn toàn có thể nói, rằng anh ta khôn cùng giỏi, biết việc, tài năng năng. Mặc dù ngay trong tổ hoặc cùng phòng của anh này có một cá nhân, làm cái gi cũng không thành, làm những gì cũng không nên. Rồi một hôm, cá thể không có năng lượng kia lại được đề bạt có tác dụng cán bộ, chứ chưa hẳn anh ta, hơn thế nữa lại làm chỉ đạo của bao gồm anh ta. Anh này thấy hết sức bất bình trong tâm, chạm mặt cả trên cả dưới để trình bày, thấy rất phẫn nộ bất bình, tật đố rất cực nhọc chịu.

Tôi giảng lý này cho phần đông người, lý mà bạn thường bắt buộc nhận thức ra được: chư vị thấy rằng mình làm những gì cũng được, mệnh của chư vị không tồn tại ; anh ta làm những gì cũng không nên, mệnh của anh ý ta gồm , đề nghị anh ta sẽ có tác dụng lãnh đạo. Bất kỳ người thường để ý đến thế nào, kia chỉ là giải pháp nghĩ của tín đồ thường. Với sinh mệnh trên tầng phía trên cao hơn nhưng mà xét, rằng sự phát triển của xã hội nhân loại, chẳng qua chỉ là sự phát triển chiểu theo quy luật cải cách và phát triển đặc định mà lại thôi; cho nên vì vậy fan ta trong đời làm gì, họ hoàn toàn có thể không an bài bác cho chư vị chiểu theo phiên bản sự của chư vị. Vào Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: chúng ta chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bạn dạng sự của chư vị bao gồm lớn mang lại mấy, chư vị không có đức, thì rất có thể cả đời chư vị chẳng bao gồm gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm cái gi cũng ko nên, đức của vị ấy lớn, vị ấy làm đại quan, vạc đại tài. Người thường không thấy được điểm này, họ cứ đến rằng phiên bản thân họ rất cần phải làm bao gồm những gì bản thân buộc phải làm. Thế nên họ một đời tranh đấu ngược xuôi; mẫu tâm ấy bị tổn thương cực kỳ lớn, cảm xúc thật khổ, thật mệt, luôn luôn bất bình trong tâm. Ăn không ngon, ngủ không yên, trọng điểm ý nguội giá buốt như tro tàn; lúc trở về già, khiến cho thân của mình thật tàn tạ, các thứ mắc bệnh xuất hiện.

Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng tránh việc thế; những người tu luyện họ giảng ‘tuỳ kỳ từ nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, đồ vật gi không của chư vị thì chư vị tranh cũng ko được. Tất yếu cũng không giỏi đối. Nếu tuyệt đối đến vậy, thì không tồn tại vấn đề con bạn làm điều xấu, vậy nghĩa là nó cũng còn tồn tại một số nhân tố không ổn định định. Tuy nhiên họ là tín đồ luyện công, thì về lý là do Pháp thân của Sư phụ quản; tín đồ khác cũng muốn lấy vật dụng gì của chư vị thì cũng không đem được. Vì chưng đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ từ nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng lắp thêm ấy là chư vị, fan ta cũng nói với chư vị rằng trang bị ấy là chư vị; kỳ thực nó chưa phải chư vị. Chư vị rất có thể cho rằng chính là của mình, rốt cuộc này lại không bắt buộc của chư vị; qua đó thấy được rằng so với sự việc này chư vị rất có thể vứt bỏ được không; vứt quăng quật không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng biện pháp này nhằm chư vị vứt vứt tâm vào tiện ích ấy; đó là vấn đề này. Cũng chính vì người hay không ngộ được lý này, bắt buộc với tiện ích trước mắt nhưng mà tranh cơ mà đấu.

Tâm tật đố phản chiếu tại cõi bạn thường trái là khôn xiết ghê gớm, tại giới tu luyện xưa ni cũng phản chiếu khá nổi cộm. Giữa các công phái không chịu phục nhau; ‘công của ông tốt, công của mình tốt’, bàn bạc chỗ hay vị trí dở đều phải có cả; tôi thấy rằng này đều cùng ở tầng chữa căn bệnh khoẻ tín đồ thôi. Những đấu với nhau đại nhiều phần đều là đa số công loạn bậy vày phụ thể với đến, cũng ko giảng tâm tính. Có tín đồ luyện công luyện mang đến trên hai mươi năm vẫn chưa xuất hiện công năng, tín đồ khác vừa luyện liền xuất hiện công năng; tâm lý vị cơ liền thấy bất bình: ‘Tôi luyện công trên 20 năm rồi, tôi vẫn không xuất công năng; anh ta xuất công năng, anh ta xuất công năng nào vậy?’ trong tim vị ấy bị yêu quý tổn: ‘Anh ta bị phụ thể rồi, tẩu hoả nhập ma rồi!’ nội lực sư mở lớp , có vị tê ngồi kia không phục: ‘A, nội công sư làm sao vậy, tôi chẳng bi ai nghe mấy thứ đồ dùng của ông ta’. Hoàn toàn có thể là khí công sư thật sự giảng ko hay bởi vị kia, nhưng điều nội lực sư ấy giảng là hầu như điều vào môn của phiên bản thân ông ta. Còn vị kia thì cái gì cũng học, tất cả cả chồng chứng chỉ tốt nghiệp, có khí công sư nào mở lớp vị ấy cũng mang lại tham dự, vị này quả thực biết vô cùng nhiều, còn biết nhiều hơn thế nữa cả chưởng lực sư kia. Tuy vậy nào có công dụng gì? Đều là thiết bị chữa bệnh khoẻ tín đồ thôi, vị này càng thứ ôm đồm các thứ, thì tín tức lại càng loạn, càng phức tạp, càng ko tu được, hầu như đã loạn lung tung lỗi cả. Tu luyện chân chủ yếu giảng chăm nhất, không lộ diện thiên sai nào hết. Fan tu Đạo chân chính cũng đều có phản ánh này, so với nhau không phục; tâm tranh đấu không bỏ, cũng dễ dàng sinh ra trung tâm tật đố.

Chúng ta nói tới truyện «Phong Thần diễn nghĩa», trong số đó có ông Thân công báo thấy rằng Khương Tử Nha vừa già vừa ko có bản sự gì; tuy nhiên Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại đến Khương Tử Nha <được đi> phong Thần. Trong tâm địa Thân công báo thấy bất bình: ‘Để ông ấy chiến vô phong thần là sao? những vị thấy tôi Thân công báo này thật lợi hại, đầu của tôi giảm rơi xuống rồi lại để lên được, tại sao không để tôi phong Thần?’ Ông ta tật đố vượt không chịu đựng được, cứ mãi theo loạn phá Khương Tử Nha.

Thời đại yêu thích Ca Mâu Ni Phật giáo nguyên thuỷ tất cả giảng công năng, bây giờ trong Phật giáo không ai dám giảng công suất nữa. Ví như chư vị giảng công năng, họ sẽ nói chư vị tẩu hoả nhập ma. Công năng là cái gì vậy? Họ trọn vẹn không quá nhận. Vì sao? Hoà thượng bây chừ hoàn toàn lần khần đó là gì. Say đắm Ca Mâu Ni có mười đại đệ tử, Mục Kiền Liên được Ông nói là đệ tốt nhất về thần thông. Mê say Ca Mâu Ni cũng đều có các cô gái đệ tử, trong số đó một tín đồ tên là Liên Hoa Sắc, cũng là thần thông đệ nhất. Phật giáo truyền nhập vào trung hoa cũng lại như thế, trong định kỳ sử có rất nhiều cao tăng, lúc Đạt Ma đến china là bởi một cọng lau vượt sông. Tuy vậy khi lịch sử dân tộc phát triển thì thần thông ngày càng bị bài bác xích. Tại sao chủ yếu hèn là hầu như vị như đại hoà thượng, hoà thượng trụ trì, phương trượng trong miếu không một mực là những người đại căn cơ; dẫu họ làm phương trượng, có tác dụng đại hoà thượng, mà lại đó chẳng qua chỉ là chức vị ở nơi tín đồ thường, chúng ta cũng là tín đồ còn vẫn trong tu luyện; họ bất quá chỉ là chuyên nghiệp hóa thôi. Chư vị ở nhà là nghiệp dư. Tu thành được hay là không là tuỳ vào cái tâm này nhưng mà tu, các như nhau, kém một ít là không được. Tuy nhiên tiểu hoà thượng có tác dụng cơm trong nhà bếp lại không nhất quyết là người tiểu căn cơ. Tè hoà thượng ấy càng chịu khổ thì sẽ càng dễ khai công, còn đại hoà thượng cơ càng hưởng thụ càng khó khai công, chính vì <ở đây> có vấn đề chuyển hoá nghiệp lực. Tiểu hoà thượng tiếp tục vừa khổ vừa nhọc, hoàn nghiệp đã nhanh, đề nghị khai ngộ mau chóng; có lẽ rằng đến một hôm vị này chớp nhoáng khai công. Hễ khai công, khai ngộ hoặc giả buôn bán khai ngộ, thì thần thông xuất lai; những hoà thượng vào chùa hầu như đến hỏi vị này, mọi fan đều bội phục vị này. Tuy vậy trụ trì không chịu nổi: ‘Tôi còn là trụ trì nữa không, khai ngộ là cái chi vậy? Anh ta bị tẩu hoả nhập ma rồi, trục xuất anh ta đi thôi’. Cùng đuổi ngoài chùa. Từ từ trong Phật giáo ngơi nghỉ vùng đất bạn Hán bọn họ không còn ai dám bàn về công năng. Chư vị thấy Tế Công với bạn dạng sự phệ thế, gửi gỗ trường đoản cú núi Nga Mi, từ trong giếng ném từng khúc từng khúc lên trên, nhưng rút cục vẫn bị trục xuất khỏi chùa Linh Ẩn1.

Vấn đề tâm tật đố khôn xiết nghiêm trọng, chính vì nó tương quan trực tiếp đến vấn đề bạn cũng có thể tu như ý được hay không. Nếu trọng tâm tật đố không hoàn thành bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Tất cả một quy định, rằng vào tu luyện nếu tín đồ ta ko vứt quăng quật được chổ chính giữa tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt vời không đắc chính quả. Trước đây hoàn toàn có thể chư vị đang nghe thuyết rằng Phật A Di Đà giảng về câu hỏi mang theo nghiệp khi vãng sinh; nếu trọng điểm tật đố không quăng quật thì không được. Nếu phương diện khác còn nhát chút ít, có theo chút đỉnh nghiệp vãng sinh, rồi tu tiếp, điều ấy có thể được, cơ mà nếu vai trung phong tật đố không vứt thì hoàn hảo và tuyệt vời nhất không thể. Từ bây giờ tôi giảng <điều này> với những người dân luyện công, chư vị chớ gồm chấp mê bất ngộ như thế; trường hợp chư vị ý muốn đạt mục tiêu tu luyện lên rất cao tầng, thì trung khu tật đố nhất định bắt buộc vứt bỏ. Bởi vì vậy chúng tôi giảng riêng biệt về phần này như vậy.

Vấn đề trị bệnh

Bàn về trị bệnh, không dạy chư vị trị bệnh. Những đệ tử chân tu của Pháp Luân Đại Pháp không có bất kì ai được trị bệnh cho những người ta; hễ chư vị trị bệnh, thì tất cả những gì của Pháp Luân Đại Pháp sở hữu trên thân chư vị đều sẽ ảnh hưởng Pháp thân của tôi thu hồi toàn bộ. Vì chưng sao coi vụ việc này cực kỳ nghiêm trọng như vậy? bởi vì đó là 1 trong hiện tượng phá hoại Đại Pháp. Không những làm tổn hại cho thân thể của bạn dạng thân chư vị; có tín đồ một khi đã khám bệnh là ao ước thế mãi, gặp ai ai cũng muốn lôi vào coi bệnh cho người ta, <để> hiển thị phiên bản thân; kia chẳng cần là trung khu chấp trước là gì? Ảnh hưởng trọn nghiêm trọng đến tu luyện của rất nhiều người.

Có tương đối nhiều khí công sư giả nắm bắt được tư tưởng của người thường, rằng sau khi học khí công liền ao ước coi dịch cho người, đề xuất dạy dỗ chư vị mọi điều ấy. Bảo rằng phát khí rất có thể trị bệnh, nói vậy chẳng yêu cầu là nói đùa? Chư vị là khí, họ cũng là khí, chư vị phạt khí là hoàn toàn có thể trị bệnh cho tất cả những người ta sao? có khi khí của tín đồ ta lại trị mang đến chư vị cũng nên! thân khí cùng với nhau không có tính năng chế ước. Khi tu luyện tại cao tầng người ta xuất công, xuất xứ ra là vật hóa học cao năng lượng, nó thực sự hoàn toàn có thể trị bệnh, rất có thể ước chế bệnh, rất có thể có chức năng ức chế; nhưng lại vẫn quan yếu trừ tận gốc. Cho nên <để> thật sự hoàn toàn có thể trị bệnh, buộc phải có công năng mới có thể trị dịch triệt để. Mỗi một loại bệnh đều phải có một loại công năng trị liệu nhắm vào căn bệnh ấy; chỉ riêng biệt về các công năng trị bệnh, tôi nói rằng gồm trên nghìn loại, gồm bao nhiêu bệnh thì bao gồm bấy nhiêu công suất để trị. Nếu như không có công năng ấy, thì tay chư vị tất cả xuất chiêu gì cũng vô dụng.

Mấy năm vừa mới đây một số fan đã khiến bao lếu láo loạn trong giới tu luyện. đều khí công sư mở ra để thật sự chữa căn bệnh khoẻ người, các khí công sư khai thuỷ mở con phố ấy, hỏi nào bao gồm ai dạy người ta đi trị bệnh? hồ hết chỉ góp chư vị chữa căn bệnh hoặc dạy chư vị tu luyện vắt này cố kỉnh kia, tập luyện thân thể như vậy này nắm kia, dạy dỗ chư vị một bộ công pháp, tiếp nối chư vị trải qua việc tự mình rèn luyện mà lại khỏi bệnh. Trong tương lai các khí công sư giả xuất hiện làm thành ô yên ổn chướng khí, hễ ai hy vọng trị bệnh đều chiêu mời phụ thể, nhất mực là như vậy. Tại yếu tố hoàn cảnh thời ấy cũng đều có một số nội khí sư xét nghiệm bệnh, đó là để phối phù hợp với thiên tượng cơ hội bấy giờ. Tuy vậy đó chưa phải là tài năng của fan thường, ko thể bảo trì mãi như thế, sẽ là thiên tượng biến chuyển hoá vào thời ấy mà thành như vậy, kia là thành phầm của thời ấy. Sau này trình độ dạy tín đồ ta đi trị bệnh, đã làm loạn cả lên. Một tín đồ thường tía ngày, năm ngày liền hoàn toàn có thể trị căn bệnh là sao? Có fan nói: ‘Tôi có thể trị bệnh dịch này, dịch kia’. Tôi nói với chư vị, rằng phàm là như thế đều có mang theo phụ thể, chư vị có biết đằng sau sườn lưng chư vị bao gồm gì nằm ở vị trí đó không? Chư vị bao gồm phụ thể, mà bản thân chư vị ko cảm thấy, chư vị ko biết, chư vị lại đến là tốt lắm, mang đến rằng bản thân bản thân có phiên bản sự.

Xem thêm:

Các chưởng lực sư chân chính phải trải qua bao nhiêu năm khổ tu, mới hoàn toàn có thể đạt được mục đích ấy. Khi chư vị trị bệnh cho tất cả những người ta, chư vị thử nghĩ về xem mình đã có chủng công suất lớn mạnh để tiêu trừ nghiệp lực cho những người ta xuất xắc không? Chư vị đã được chân truyền chưa? Chư vị ba ngày, hai hôm liền rất có thể trị bệnh là sao? Chư vị cùng với bàn tay của bạn thường hoàn toàn có thể trị căn bệnh là sao? Nhưng số đông khí công sư đưa kia, họ núm trúng nhược điểm của chư vị, vậy trúng trung khu chấp trước của bé người: chư vị chẳng phải hy vọng cầu trị bệnh dịch là gì? tốt thôi, họ bèn mở lớp dạy trị bệnh, siêng dạy chư vị các thủ pháp trị liệu. Làm sao là khí châm, làm sao là phép chiếu quang, bài , vấp ngã , nào là vấn đề huyệt, làm sao là phép chộp bắt, rất nhiều thứ với mục đích đó là kiếm tài chánh chư vị.

Chúng ta hãy nói tới chộp bắt. Trường hợp mà cửa hàng chúng tôi nhìn thấy là như vậy này: con người vì sao bao gồm bệnh? tại sao căn phiên bản làm cho tất cả những người ta có bệnh hoặc bất hạnh